Khi thanh kiếm nặng không cách nào đo đạc này bị Lý Thất Dạ giơ lên, động tác liền mạch tới nỗi tạo cảm giác dường như cây
kiếm này khi nằm trong tay Lý Thất Dạ thì không có trọng lượng vậy.
Đây cũng không phải là trọng điểm. Trọng điểm là, khi Lý Thất Dạ giơ
cây kiếm này lên thì mọi hình ảnh đều bị ngắt quẵng. Điều này có nghĩa
nó đã ngăn cách tất cả mọi thứ ra khỏi nơi này, nó chính là thứ nặng
nhất thế gian này, không có thứ gì có thể nặng hơn nó.
Bất kể là thứ gì, khi cây kiếm này nâng lên thì tất cả mọi thứ đều
dừng lại. Thời gian cũng vậy, không gian cũng vậy, ngay cả chiêu kiếm
của Cô Độc Kiếm Thần cũng vậy.
Cuối cùng, chiêu kiếm của Lý Thất Dạ cùng chiêu kiếm của Cô Độc Kiếm
Thần va chạm với nhau. Tuy rằng hai người bọn họ cách nhau rất xa, kiếm
của hai người đều không đủ dài. Thế nhưng lúc này cả hai giống như không hề có khoảng cách, chiêu kiếm cứ thế đụng vào nhau.
"Đòang ---" Trong nháy mắt, hai kiếm đụng vào nhau. Nhưng không phải
phát ra tiếng "Keng" hay tiếng "Ầm" như mọi người đã tưởng tượng. Tiếng
"đoàng" này không giống như tiếng hai thanh kiếm đụng vào nhau, mà giống như hai vật nặng không gì bằng đụng vào nhau hơn.
Giống như có hai thế giới đụng vào nhau, thế nhưng hai thế giới này
lại không đổ nát, hai thế giới đều hoàn hảo không bị tổn hại, cho nên
mới có tiếng "đoàng", cũng chính là tiếng sấm rền.
"Phốc ---" Khi hai kiếm đụng vào nhau, vô số người có mặt ở nơi này
ói máu, chớp mắt bị thương. Người có đạo hạnh thấp kém mà ở quá gần thì
"phốc" một cái, biến thành sương máu.
Đây chỉ là dư âm hai kiếm đụng vào nhau mà thôi, âm thanh dư âm của
chúng không hề nhắm vào bất cứ ai, thế nhưng lại có thể nháy mắt đánh
rất nhiều cường giả bị thương, nháy mắt đánh vài người thành sương máu.
Có thể thấy hai kiếm đụng vào nhau khủng bố cỡ nào.
Hai chiêu kiếm đụng vào nhau, không ít tu sĩ cường giả bị trấn áp đặt mông ngồi lên đất, toàn thân xụi lơ. Uy lực của hai chiêu kiếm này quá
lớn, quá khủng bố.
Hai chiêu kiếm ngừng, không ai nhìn ra thắng bại. Hình ảnh của chiêu
kiếm của Lý Thất Dạ ngắt quãng, còn cự kiếm của Cô Độc Kiếm Thần thì lại không thể tiến thêm được nữa.
Tuy không ai nhìn ra thắng bại, thế nhưng trực giác mách bảo những
lão tổ ở đây rằng, kiếm thứ nhất, Lý Thất Dạ chiếm thượng phong.
Nháy mát, Cô Độc Kiếm Thần thu kiếm, tinh thần tập trung, nét mặt cực kỳ nghiêm túc. Hơn nữa động tác thu kiếm của hắn rất liền mạch, không
hề do dự.
Cô Độc Kiếm Thần hai tay cầm kiếm, đưa ra trước ngực, nét mặt lạnh
nghiêm như sắt thép, giống như đang gặp đại địch, không dám nới lỏng
chút nào cả.
- Tới lúc ta phản kích.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
Nói xong, Lý Thất Dạ ra tay ngay. Kiếm Đồng đâm về phía Cô Độc Kiếm Thần.
Trước đó, mọi người đều biết khoái kiếm của Lý Thất Dạ nhanh không gì bằng, không gì có thể địch nổi. Kiếm vừa ra thì không ai có thể nhìn rõ kiếm của hắn.
Thế nhưng, lần này Lý Thất Dạ xuất kiếm đã khiến mọi người thất vọng. Bởi vì kiếm này của Lý Thất Dạ không hề liên quan gì tới khoái kiếm,
thậm chí còn chả có dính dáng gì tới chữ "nhanh" cả.
Một chiêu kiếm đâm về phía Cô Độc Kiếm Thần. Thế nhưng không phải là
khoái kiếm, mà chỉ là một cái đâm rất bình thường. Không, thậm chí có
thể nói ngay cả người mới luyện kiếm cũng đâm kiếm nhanh hơn cả Lý Thất
Dạ.
Lý Thất Dạ đâm kiếm rất tùy tâm, chỉ tùy ý đâm mũi kiếm về phía yết
hầu của Cô Độc Kiếm Thần mà thôi, hết sức đơn giản, thậm chí có người
còn hoài nghi có phải Lý Thất Dạ lười biếng hay không.
Thế nhưng, lát sau, tất cả mọi người đều nghĩ khác.
Chiêu kiếm này của Lý Thất Dạ đâm tới rất bình thản, tùy ý, tự nhiên, không tiếng động. Thế nhưng một chiêu kiếm như vậy lại có sức nặng nặng nhất thế giới
này.
Một chiêu kiếm đâm ra, chiêu kiếm rất tùy ý. Thế nhưng chiêu kiếm này lại có sức nặng của ngàn tỉ thế giới, sức nặng này có thể đập nát tất
cả mọi thứ trên thế gian, bất kể cứng rắn như thế nào thì cũng không thể chịu đựng nổi chiêu kiếm này.
Đây cũng không phải là chỗ kinh khủng nhất, kinh khủng nhất là tất cả sức nặng của chiêu kiếm này đều dồn lên mũi kiếm. Cũng có nghĩa mũi
kiếm tập hợp sức nặng của ngàn tỉ thế giới, sức nặng này vượt quá sức
tưởng tượng của con người, là một thứ không thể cân đếm.
Thử nghĩ mà xem, cân nặng của ngàn tỉ thế giới đều tập trung vào mũi
kiếm. Nên mặc dù nó đâm tới rất tùy ý thì cũng dư sức đâm thủng tất cả
mọi thứ. Có thứ gì có thể ngăn được nó chứ? Thế gian này không có thứ gì có thể ngăn được nó.
Cũng chính vì vậy, khi chiêu kiếm này đâm tới, Kiếm Đồng lướt qua chỗ nào thì chỗ đó sẽ xuất hiện một vệt cắt tinh hệ. Vết cắt tinh hệ này
nói rõ mũi kiếm cắt đứt không gian, xuyên thủng không gian, cắt mở không gian. Hơn nữa vết cắt này rất nhỏ, rất tinh vi.
Giống như chiêu kiếm vừa rồi của Cô Độc Kiếm Thần, chiêu kiếm này
cũng cắt nát không gian. Thế nhưng, dù chiêu kiếm vừa rồi của hắn không
khiến không gian đổ vỡ, thế nhưng vẫn chưa thực sự là một đường thẳng.
Cũng có nghĩa, cân nặng của chiêu kiếm của Cô Độc Kiếm Thần trải đều
khắp thân kiếm.
Mà Lý Thất Dạ thì lại khác, chiêu kiếm của hắn dồn hết sức nặng vào
mũi kiếm. Cho dù nơi này còn mảnh hơn cả sợi tóc, thế nhưng hắn vẫn có
thể dồn hết sức nặng về nơi này.
Giống như hai tên cao thủ múa kiếm. Một cao thủ vung kiếm thì có thể
chém trúng con muỗi đang bay. Mà tên cao thủ còn lại thì có thể chém đứt cọng lông trên người con muỗi.
Cô Độc Kiếm Thần là người trước, Lý Thất Dạ là người sau. Đều là một
con muỗi, thế nhưng một người chém con muỗi, một ngời chém cọng lông
trên người con muỗi. Khoảng cách chênh lệch cách xa mười vạn tám ngàn
dặm. Khoảng cách chênh lệch này không có thứ gì có thể bù đắp, là một
vực thẳm không thể nào vượt qua.
Lúc này, rất nhiều tu sĩ đứng đằng xa quan sát cảm thấy vùng trán rát buốt, có chất lỏng chảy xuống, đưa tay sờ thử, tay dính đầy máu.
- Má ơi ---
Lúc này, ngay cả lão tổ cũng sợ hết hồn. Trên trán bạn họ xuất hiện một vết đứt rất nhỏ, máu tươi chảy ra ồ ạt.
Tuy kiếm của Lý Thất Dạ không đâm về phía bọn họ, cũng không tỏa ra
bất kỳ kiếm ý nào. Thế nhưng khi chiêu kiếm này đâm ra thì đồng thời
cũng đâm vào tất cả mọi người. Cho dù kiếm này không làm tổn thương bọn
họ, thế nhưng đầu của bọn họ cũng có vết cắt, bởi vì trong lòng bọn họ
đã trúng kiếm.
- Tiếp tục lui ---
Lần này, tất cả mọi người sợ bay hồn.