Ngay lúc này, công lực của Vân Độ Ưng Thần truyền vào cơ thể Mộc Thiếu Thần, giúp hắn đối kháng sức mạnh băng phong.
Lúc này, mọi người mới thấy rõ thứ trong hộp báu là một viên bảo
châu. Viên bảo châu này to bằng trứng ngỗng, màu trắng tái, giống như
một viên đá được mài nhẵn. Vẻ ngoài của nó rất bình thường, cũng không
tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ gì cả. Thế nhưng một viên bảo châu như thế lại
nắm giữ sức mạnh đóng băng thiên địa, đúng là quá khủng bố.
- Đúng là đồ tốt, tiếc là sức mạnh ngoại tiết, vẫn chưa thật sự luyện chế thành công, bảo vật vẫn chưa phong kín, lại còn chỉ có bảy phần
mười nguyên liệu.
Nhìn thấy bảo châu, Lý Thất Dạ cười cợt, nói:
- Chỉ là bán trọng khí mà thôi. Xem ra đây là thứ mà thủy tổ các
ngươi luyện lúc đầu, sau này cảnh giới cao hơn thì từ bỏ thứ này, luyện
chế thứ khác.
- Bán trọng khí!
Rất nhiều người lần đầu tiên nghe cách gọi này.
- Chỉ có thủy tổ Tiên Thống mới có thể luyện trọng khí, như vậy mới gọi là thủy tổ trọng khí.
Có lão tổ đạo thống nhận ra khác biệt, nói.
Tuy nói chỉ có trọng khí thủy tổ Tiên Thống luyện chế mới thật sự là
trọng khí, thế nhưng thủy tổ Vạn Thống, Đế Thống cũng có thể dùng quy
cách của trọng khí để luyện chế binh khí mạnh nhất của mình. Hoặc là,
bọn họ đã tìm được vật liệu thích hợp để luyện chế trọng khí ở ngay cấp
bậc này nên bắt đầu luyện chế phôi trọng khí.
Thế nhưng, phôi trọng khí muốn trở thành trọng khí chân chính thì còn phải cần thời gian rất dài. Hơn nữa còn phải cần thủy tổ đăng lâm Tiên
Thống thì nó mới thật sự trở thành trọng khí.
Vì vậy, mô phôi mà thủy tổ Đế Thống trở xuống luyện chế được gọi là
chuẩn trọng khí, còn mô phôi mà thủy tổ Vạn Thống luyện chế được gọi là
bán trọng khí.
Viên bảo châu trong tay Mộc Thiếu Thần là mô phôi do Mộc Vân luyện
chế khi vừa mới trở thành thủy tổ. Thế nhưng, sau này hắn bước lên đỉnh
cao, trở thành thủy tổ Tiên Thống thì hắn đã từ bỏ mô phôi này, tìm kiếm vật liệu khác để luyện chế một món trọng khí hoàn toàn mới.
Cũng chính vì vậy, bán trọng khí mới để ở lại Mộc gia, truyền cho đời sau.
Không thể không thừa nhận, Mộc Thiếu Thần thật sự được Mộc gia sủng
ái cùng coi trọng. Ngay cả bán trọng khí mà cũng cho hắn đem theo xuống
Vạn Thống Giới.
- Họ Lý, cho dù chỉ là bán trọng khí thì cũng đủ giết ngươi rồi!
Lúc này, Mộc Thiếu Thần hét lớn.
- Bán trọng khí mà thôi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói:
- Nếu như ta muốn thì có thể bỏ sỉ tặng cho người khác. Thứ đồng nát sắt vụn như thế mà cũng đòi giết ta sao.
Lời nói này khiến tất cả mọi người trợn mắt, có người lắp bắp:
- Quá khoa trương rồi... bán trọng khí... vậy mà lại là đồng nát sắt
vụn... như vậy thì còn có bảo vật gì có thể lọt vào pháp nhãn của hắn
chứ!
- Không biết tự lượng sức mình, hôm nay chắc chắn giết chết nhà ngươi.
Mộc Thiếu Thần hét lên điên cuồng. Trong nháy mắt, ánh sáng dưới chân Mộc Thiếu Thần bừng sáng, giống như nhật nguyệt tinh thần bùng nổ hào
quang óng ánh nhất của mình, chiếu sáng vạn vực tới mức không thể mở mắt nổi.
"Đùng" Sức mạnh cuồn cuộn bùng nổ. Trong nháy mắt, Mộc Thiếu Thần
giống như con của đại địa, hấp thu lượng lớn sức mạnh của đại địa, cơ
thể lập tức trở nên cao lớn.
Rất hiển nhiên, lúc này Mộc Thiếu Thần đang mượn đại thế của Kim Tiễn Lạc Địa. Đương nhiên hắn chỉ tìm hiểu được chút ít bề nổi, đại thế có
thể mượn được ít như muối bỏ biển.
Thế nhưng, nơi đây là nơi nào? Đây chính là Kim Tiễn Lạc Địa. Mặc dù
chỉ mượn được sức mạnh như muối bỏ bể, thế nhưng cũng đã rất khủng bố
rồi. Trong nháy mắt, Mộc Thiếu Thần như trở thành bất hủ, như có được
sức mạnh của thần linh ngang hàng với Vân Độ Ưng Thần.
Đồng thời, công lực của Vân Độ Ưng Thần cũng chảy cuồn cuộn vào bên
trong cơ thể của Mộc Thiếu Thần. Lần này Mộc Thiếu Thần
càng trở nên
mạnh mẽ, sau lưng của hắn xuất hiện cánh lửa rợp trời. Chỉ thấy đôi cánh lửa rợp trời quét nhẹ một cái, một ngôi sao trong vũ trụ vỡ nát. Chỉ
nghe "đùng đùng đùng", từng viên ngôi sao nổ tung, thiên địa như bị hủy
diệt.
"Vù..." Lúc này, nắm giữ công lực vô cùng mạnh mẽ, chỉ thấy Mộc Thiếu Thần mở bảo châu. Bảo châu vốn có màu trắng tái bắt đầu xuất hiện hào
quang.
Trước đó, bảo châu như một mảnh hỗn độn. Thế nhưng bây giờ, công lực
vô cùng mạnh mẽ giống như những tia sáng đầu tiên bùng nổ trong hỗn độn. Mỗi sợi tia sáng đều lấp lánh óng ả. Khi những sợi tia sáng này bùng
nổ, lập tức xua tan hỗn độn.
"Đùng..." Trong nháy mắt, một bó hào quang phóng thẳng lên trời. Lúc
này, Mộc Thiếu Thần vẫn chưa khống chế được viên bảo châu này, khiến cho bó hào quang bắn vào vòm trời.
"Xì..." Khi bó hào quang lướt qua, hư không lập tức bị đóng băng, ngàn dặm hư không lấp lánh ánh sáng như thủy tinh.
Cuối cùng "ầm" một cái, bó hào quang này bắn lên một dãi ngân hà. Chỉ nghe "xì xì xì", ngân hà này bị đóng băng ngay tức khắc.
Lát sau, "ầm" một cái, khi đóng băng tới cực hạn thì toàn bộ ngân hà
đổ nát, hóa thành vô số bụi băng, thế giới như bị hủy diệt, vô số bụi
băng chìm nổi trong vũ trụ.
- Họ Lý, nhận lấy cái chết!
Lỡ sai sót một lần, Mộc Thiếu Thần lập tức khống chế bảo châu. "Xì",
chỉ thấy bảo châu bắn ra một bó hào quang lao về phía Lý Thất Dạ.
"Xuy..." Khi bó hào quang bắn về phía Lý Thất Dạ thì toàn bộ Vạn
Phong Lĩnh đã bị đóng băng tới cực hạn. Tuy bó hào quang không bắn ra
xung quanh, thế nhưng hàn ý khủng bố vẫn phát huy sức mạnh đóng băng tới cực hạn.
Vì vậy, chỉ nghe tiếng "ầm ầm ầm" vang liên tục, chỉ thấy từng ngọn
núi đổ nát trong nháy mắt. Dưới sức mạnh kinh khủng, tất cả ngọn núi ở
Vạn Phong Lĩnh đều đổ nát từng ngọn một.
- Thú vị, xem thử xem sức mạnh đóng băng của viên bảo châu này lớn bao nhiêu.
Khi Mộc Thiếu Thần bắn ra bó hào quang óng ánh này, Lý Thất Dạ mỉm cười.
Tiếng "vù" vang lên, sau đó "đùng" một cái thật lớn, nháy mắt ngàn vạn thanh thủy kiếm đánh về phía Mộc Thiếu Thần.
"Xì xì xì..." Chỉ thấy ngàn vạn thanh thủy kiếm bị đóng băng ngay tức khắc. Thế nhưng thủy kiếm vô cùng vô tận, tiếng đổ nát vang "đùng đùng
đùng", thủy kiếm kinh khủng đánh tới, tựa như không có thứ gì có thể
chống lại.
Thế nhưng, sức mạnh đóng băng vượt xa sức tưởng tượng của mọi người.
Khi thủy kiếm ngày càng nhiều thì uy lực của nó ngày một lớn, chỉ nghe
"xuy..." một cái, nháy mắt mười triệu dặm đại địa đóng thành băng, tất
cả thủy kiếm đóng thành băng.
Ngay khoảnh khắc này, toàn thân Lý Thất Dạ bị đóng thành băng trong khi đang duy trì tư thế điều khiển vạn kiếm.