Nếu như có người biết nơi như bầu trời ngân hà này
lại là một con mắt thì nhất định sẽ giật mình. Con mắt này giống như một vùng tinh không, có thể tưởng tượng được chủ nhân của con mắt này khổng lồ như thế nào. Đúng thật là to lớn tới mức người khác không thể tưởng
tượng nổi.
Một con mắt vô cùng lớn. Khi nhìn thấy con mắt còn lớn hơn cả bầu
trời này, ngươi mới thật sự hiểu ý nghĩa của câu nói "Nhắm mắt trời tối, mở mắt trời sáng".
Trước con mắt khổng lồ này, bất kỳ sinh linh gì cũng đều trở nên nhỏ
bé. Cho dù thân thể của ngươi có to lớn thì đã sao, ngươi có thể lớn
bằng một vùng tinh không hay không? Huống chi vùng tinh không này chỉ là một con mắt mà thôi.
Khi con mắt này mở ra thì nó không chỉ mở mắt, mà còn nhìn Lý Thất Dạ nữa. Đứng trước con mắt này, Lý Thất Dạ nhỏ bé tới mức không thể nhỏ bé hơn được nữa, giống như chúng ta đang nhìn một hạt bụi nhỏ tới mức
không thể nhỏ hơn được nữa.
- Nói...
Sau khi con mắt này quan sát kỹ Lý Thất Dạ một hồi lâu thì cuối cùng
một giọng nói vang lên. Không đúng, đây không phải là âm thanh, nói
chính xác hơn là thần niệm. Thần niệm này không vang bên tai, mà vang
trong con tim.
Nếu như ngươi dùng lỗ tai lắng nghe thì căn bản không thể nghe thấy
bất cứ âm thanh nào. Chỉ có dùng con tim lắng nghe thì mới có thể nghe
thấy âm thanh này. Hơn nữa, âm thanh này không bị rào cản ngôn ngữ, nó
trực tiếp biểu đạt ý nghĩ của mình.
- Cuối cùng cũng nói chuyện.
Lý Thất Dạ cười nhạt:
- Kim Tiễn Lạc Địa cũng không phải là vùng đất chết. Chỉ là đằng sau nó có một thứ không ai có thể tưởng tượng nổi mà thôi.
Nếu như để người khác biết được chân tướng này thì e rằng thế nhân sẽ ngơ ngác. Đằng sau Kim Tiễn Lạc Địa lại có một con quái vật khổng lồ.
Nếu như để người khác biết được sự thật này thì chắc chắn rằng ai ai
cũng sẽ cảm thấy rợn người.
Lúc này Lý Thất Dạ giơ cổ lệnh, nói rằng:
- Theo quy tắc, ta có thể đưa ra một điều kiện, ngươi phải thỏa mãn mọi yêu cầu của ta.
- Ngươi muốn cái gì...
Thần niệm lần thứ hai vang lên, nói rằng:
- Tiên đan, thần khí, bí thuật, hay là trở thành vô địch...
- Không, những thứ đó quá tục.
Lý Thất Dạ lắc đầu mỉm cười, nói chậm:
- Nếu như ta chỉ muốn tiên đan thần khí thì cần gì tới nơi này chứ.
Thế gian có rất nhiều nơi có thể thay thế. Huống chi nếu như là tiên
đan, thần khí mà ta thấy cần, e rằng nơi này của ngươi sẽ không cho nổi.
Lý Thất Dạ vừa nói xong thì có những sợi ánh sáng trong con mắt sáng
lên. Con mắt này thật sự quá lớn, chỉ là những sợi ánh sáng trong mắt nó hơi sáng lên một chút thì đã khiến cho toàn bộ thế giới sáng sủa hẳn
ra. Chỉ riêng ánh mắt của nó thôi thì cũng đã có thể giết chết một tồn
tại bất hủ.
- Ngươi muốn cái gì?
Cũng không biết con mắt lớn này là vui hay giận. Không ai biết được
cảm xúc của nó. Thần niệm của nó vang lên trong tim, hoàn toàn không
nghe ra được tâm trạng của nó.
- Ta muốn mượn con mắt của ngươi để quan sát.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
- Ngoài việc này ra thì ta không còn gì mong muốn.
- Mượn ánh mắt của ta quan sát?
Thần niệm lại vang lên, nói rằng:
- Ngươi muốn quan sát cái gì?
- Ngươi đoán xem?
Lý Thất Dạ cười nhạt:
- Nếu đã mượn ánh mắt của ngươi quan sát rồi thì ngươi cũng phải biết ta muốn quan sát cái gì. Cái ta muốn thấy, không phải là hiện tại, cũng không phải là tương lai, lại càng không phải là quá khứ của thế giới
này. Ta muốn thấy khoảng thời gian càng xa xôi hơn, khoảng thời gian
không tồn tại, khoảng thời gian đã bị xóa bỏ!
- Nếu không tồn tại thì không thể nhìn thấy.
Thần niệm vang lên trong tim.
- Người khác đúng là không thể nhìn thấy.
Lý Thất Dạ cười nhạt, khẳng định
rằng:
- Thế nhưng ngươi có thể nhìn thấy. Không phải bởi vì ngươi có hiểu
biết về khoảng thời gian này, mà là nó nằm bên trong trí nhớ của ngươi.
Ta nói đủ hiểu chưa.
Thiên địa hoàn toàn yên tĩnh, thần niệm không vang lên nữa, nó đang trầm mặc.
- Ta đã từng nói rằng, ta muốn có một câu trả lời. Hoặc có lẽ, trong lòng ta đã có câu trả lời.
Lý Thất Dạ cười nhạt:
- Thế nhưng trước khi ta cho mình câu trả lời chính thức, ta muốn được tận mắt nhìn thấy.
- Ngươi có thể đi tới đó, tận mắt quan sát.
Thần niệm lại vang lên.
- Ta sẽ, ta sẽ đích thân đi một chuyến.
Lý Thất Dạ nói chậm:
- Nhưng trước đó ta cần phải biết về khoảng thời gian này, ta cần
phải biết rõ về kẻ địch. Vì vậy ta phải hoàn toàn hiểu rõ khoảng thời
gian đã bị xóa bỏ, ta phải có cái nhìn rõ ràng hơn về đại khủng bố.
- Vì vậy, ta muốn mượn con mắt của ngươi để quan sát một hồi!
Nói tới đây, ánh mắt của Lý Thất Dạ đọng lại, trở nên cực kỳ thâm
thúy, giống như có thể nhìn thấu vùng tinh không này, nhìn thấu chỗ sâu
nhất trong con mắt lớn.
Thần niệm trầm mặc, qua hồi lâu, nó lại vang lên:
- Yêu cầu này, ta có thể từ chối.
- Cũng có thể.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
- Thế nhưng ta đã đứng ở đây rồi thì sẽ không có từ "không". Ta tin
ngươi không từ chối được. Ta đã tới đây rồi, thì nhất định phải xem!
Hư không vắng lặng, con mắt lớn nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, ánh mắt hội tụ, như thể có vô số tinh hà trong bầu trời sao nổ tung.
- Mượn con mắt của ta.
Cuối cùng, thần niệm lại vang lên, nói rằng:
- Thông qua ánh mắt của ta quan sát thế giới, không chỉ là hủy diệt,
mà còn là trầm luân. Vạn cổ có vô số hào kiệt trầm luân vào bóng tối.
Nếu như mượn con mắt của ta quan sát, có mấy ai có thể thủ vững?
- Ý tốt này, ta xin cám ơn.
Lý Thất Dạ cười nhạt:
- Có lẽ ta không phải là người mạnh nhất vạn cổ. Có lẽ thế gian có
rất nhiều nhân vật kinh diễm hơn ta. Thế nhưng, luận đạo tâm, ta có thể
cười khắp tuyên cổ.
Lý Thất Dạ vừa nói xong, hư không lại trầm mặc. Dường như nó đang tha thứ, cũng dường như nó đang đắn do.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, cuối cùng thần niệm lại vang lên, nói rằng:
- Vậy thì cho ngươi mượn nhìn, hãy chuẩn bị kỹ.
Khi thần niệm vừa chấm dứt thì chỉ thấy tròng mắt của con mắt lớn co
rút lại. Trong nháy mắt, một cảnh tượng đồ sộ xuất hiện trong con mắt,
như thể có vô số ngân hà sụp đổ, cả quá trình đồ sộ không gì sánh bằng.
Cái mà ngươi thấy không phải là một thế giới hủy diệt, mà là toàn bộ thế giới co rút lại, giống như ngàn tỉ ngôi sao trong nháy mắt co rút lại
thành một điểm.