Thư này là thư do chính tay Vũ Băng Ngưng biết.
Trên thư Vũ Băng Ngưng cầu xin cho Chu Tương võ đình. Dù sao nàng cũng
xuất thân từ Chu Tương võ đình, nàng không muốn nhìn thấy Chu Tương võ
đình biến thành tro bụi trong tay Lý Thất Dạ.
- Nha đầu này.
Lý Thất DẠ mỉm cười, lắc đầu. Đương nhiên, có đồ diệt Chu Tương võ đình hay không, hắn tự có chừng mực.
Đứng ở bên ngoài võ đình, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy võ đình khí
thế mạnh mẽ. Nơi này tự thành thiên địa, giống như hóa thành một vùng
thánh địa.
Chu Tương võ đình là một đạo thống, toàn bộ đạo thống hóa thành một
vùng thế giới rộng lớn vô biên, tông môn thế gia nhiều vô số kể, thế gia môn phái mạnh mẽ có hơn hàng nghìn.
Mà trung tâm quyền lực của Chu Tương võ đình chính là võ đình. Kể từ
khi Vũ Tổ thành lập Chu Tương võ đình thì võ đình chính là nơi Chu Tương võ đình hiệu lệnh thiên hạ.
Chỉ thấy Chu Tương võ đình cực kỳ nguy nga. Bên trong võ đình có núi
thần kình thiên, có cự điện trôi nổi trên bầu trời, càng có nhật nguyệt
treo cao trên trời. Toàn bộ võ đình giống như là một phương thế giới.
Ở nơi này có sông ngòi đồi núi, có thánh tích thần thổ, trên bầu trời có giao long bay lượn, dưới mặt đất có thụy thú chạy nhanh. Vùng thế
giới này, đúng thật là thánh thổ.
Nhìn võ đình ở trước mắt, Lý Thất Dạ mỉm cười. Lúc này cửa võ đình đóng chặt, dường như không có ý muốn mở cửa đón khách.
Trên thực tế, lúc này ở trên trường thành cao ngút vào trong mây,
từng tên binh lính thủ thành đều rất sốt sắng, ai cũng nắm chặt trường
thương trong tay mình, sát khí tràn khắp thiên địa.
"Đùng..." Ngay lúc này, Lý Thất Dạ bước chân vào võ đình. Khi Lý Thất Dạ bước một bước vào võ đình thì cửa thành cao lớn cứng rắn dưới chân
hắn trở nên mỏng manh như tờ giấy. Bước ra một bước, toàn bộ cửa thành
lập tức đổ nát. Thậm chí toàn bộ võ đình còn rung chuyển một hồi. Một
cước này của Lý Thất Dạ đạp vỡ bức tường cao vạn dặm.
- Bá đạo lắm. Đệ nhất hung nhân đúng là đệ nhất hung nhân, không ai có thể sánh bằng.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ mới tới đã dẫm nát cửa thành của Chu Tương võ
đình, để cho vô số người hai mặt nhìn nhau, không ít người lén lút dựng
ngón tay cái.
- Chu Tương võ đình bị người khác dẫm nát cửa thành, là chuyện của rất nhiều thời đại trước.
Ngay cả cường giả thế hệ trước cũng cười khổ.
Dõi mắt nhìn khắp thiên hạ, có mấy ai dám dẫm nát cửa thành của Chu
Tương võ đình chứ. Hành động này chính là đánh một bạt tay thật mạnh vào mặt Chu Tương võ đình ở ngay trước mặt người trong thiên hạ, là muốn
không đội trời chung với Chu Tương võ đình, không phải ngươi chết thì là ta vong.
"Ầm ầm ầm" Ngay khi Lý Thất Dạ dẫm nát cửa thành của Chu Tương võ
đình thì từng tên cường giả mặc thiết giáp từ trên trời giáng xuống,
trên người mỗi tên cường giả thiết giáp đều tràn ngập sát khí.
"Leng keng" tiếng kim loại vang lên. Chỉ thấy trường thương trong tay từng tên cường giả thiết giáp chỉa về phía Lý Thất Dạ. Trường thương
của bọn họ hàn quang bắn ra bốn phía, thậm chí còn có thể nghe thấy
tiếng "đùng đùng", chớp giật lướt qua mũi thương của bọn họ, như thể
trường thương của bọn họ nắm giữ sức mạnh thiên phạt, bất kể có là ai đi chăng nữa thì cũng sẽ chịu sự trừng phạt.
- Võ đình cấm vệ quân.
Nhìn những cường giả thiết giáp từ trên trời giáng xuống, có chưởng môn đại giáo nói rằng:
- Là một trong những quân đoàn mạnh nhất Chu Tương võ đình. Chỉ là không biết đòn sát thủ của bọn họ như thế nào mà thôi.
- Người tới, xin mời lui ra.
Lúc này trường thương chỉa về phía Lý Thất Dạ, nói lạnh lùng:
- Người vào võ đình, nhất định phải quỳ bái sơn môn theo quy định của võ đình...
- Bằng không thì sao.
Đối phương còn chưa nói xong thì Lý Thất Dạ đã cười nhạt, đón lời của hắn.
-
Bằng không sẽ coi là mạo phạm võ đình, xâm lấn võ đình...
Cường giả thiết giáp nói lạnh lùng.
Đối với cấm vệ quân mà nói, bất luận là ai muốn dùng vũ lực xông vào
võ đình thì chính là khiêu khích bọn họ, bọn họ tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
- Đừng có coi là.
Lý Thất Dạ cắt lời hắn, cười nói:
- Ta mạo phạm võ đình các ngươi đấy, xâm lấn võ đình các ngươi đấy. Không biết các ngươi đã chuẩn bị kỹ rồi hay chưa.
- Giết...
Cường giả thiết giáp nghe vậy, lập tức giận dữ, hét lớn lên.
"Leng keng" Chỉ nghe từng hồi thương reo, từng thanh trường thương
chỉa thẳng lên trời, mũi thương lấp lóe hàn quang, hàn quang trên mũi
thương giống như một thanh trường đao, sắc bén không gì cản được.
- Rất tốt, sẽ thành toàn các ngươi.
Đối mặt với ngàn thanh trường thương đánh tới, Lý Thất Dạ chỉ cười
nhạt, tùy ý điểm một ngón tay, chỉ nghe "vù" một cái, giống như có một
thế giới sinh ra trong lòng bàn tay của hắn. Chỉ thấy thế giới trong
lòng bàn tay của hắn rất lung linh, lấp lánh như một ngôi sao.
- Rút lui...
Lúc này, một tiếng quát trầm vang lên, thế nhưng đã muộn rồi.
"Xì xì xì" máu tươi phun mạnh. Trong nháy mắt, Lý Thất Dạ ném thế giới vừa mới sinh ra như ném một cây phi đao, một món ám khí.
Thử nghĩ mà xem, một thế giới chém tới như một thanh phi đao sẽ kinh
khủng biết mấy. Cho dù võ đình cấm vệ quân kịp rút thương hộ thể thì
cũng đã muộn rồi.
Một thế giới chém tới như phi đao, làm sao có thể chống cự nổi chứ.
Chỉ trong thời gian ngắn máu tươi văng tung tóe. Từng cái đầu của cấm vệ quân bay lên cao, cột máu xì ra, không trung như đổ máu tươi, cuối cùng bầu trời như đổ mưa máu, thấm ướt mặt đất.
Trong nháy mắt, gần một nghìn cường giả cấm vệ quân bị chém mất đầu.
Còn chưa hết một chiêu thì tất cả đã bị Lý Thất Dạ giết sạch. Ở trước
mặt Lý Thất Dạ, bọn họ không có sức đối kháng. Chênh lệch giữa hai bên
quá là xa.
Nhìn thấy cảnh này, vô số cường giả đang xem trò vui hít lạnh một
hơi, cảm thấy rợn người. Ngay cả một trong những quân đoàn mạnh nhất của Chu Tương võ đình cũng không thể ngăn nổi một đòn của Lý Thất Dạ. Mọi
người lại lần nữa lĩnh giáo được sự đáng sợ của Lý Thất Dạ rồi.
- Tràng diện nhỏ quá, quá khiến ta thất vọng.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói.
- Mở Mộc Nhân Hạng.
Lúc này, bên trong võ đình vang lên giọng nói của một bà lão. Không
ít người nhìn lại, người này chính là Truy Phong Thần Ẩu, đệ tử của Long Tượng Võ Thần.
- Đúng là chưa tới đường cùng thì chưa chịu dừng.
Nhìn Truy Phong Thần Ẩu, Lý Thất Dạ lắc đầu, cười nói.
- Tiểu súc sinh, có bản lãnh đi qua Mộc Nhân Hạng rồi hãy khoác lác tiếp.
Truy Phong Thần Ẩu quát lạnh. Nàng hận Lý Thất Dạ thấu xương, hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.