Đế Bá

Tôn Lãnh Ảnh Quy Ẩn (Thượng)


trước sau

- Bệ hạ, chỉ có Tôn lão còn ở thì mới có thể giữ được đại cục của Cửu Bí đạo thống.

Trương Giáp Đệ gấp gáp nói rằng.

- Vậy thì đã sao?

Thấy Trương Giáp Đệ sốt ruột, Lý Thất Dạ cười nói.

- Bệ hạ, Tôn lão đi rồi thì thiên hạ nhất định sẽ rung chuyển. Trong vương triều, nếu không có Tôn lão thì sẽ không giữ được binh mã các nơi. E rằng, người không nghe lệnh bệ hạ đầu tiên đó chính là Ngân Bí quân đoàn, sau đó chính là Trung Ương quân đoàn, vương triều vệ quân cùng tứ phương quân đoàn. Một khi mất đi bảy quân đoàn này thì không chỉ chư lão trong vương triều không nghe mệnh lệnh của bệ hạ...

-... Mà những truyền thừa khác như ngũ cường Lâm Hải các,... cũng sẽ rình rập quyền thế cùng lãnh thổ trong tay bệ hạ. Tới khi đó nói không chừng bọn họ sẽ phát binh tấn công bệ hạ. Khi đó, toàn bộ binh mã trong thiên hạ đều sẽ không nghe bệ hạ chỉ huy. Bệ hạ, ngài hồ đồ rồi.

Trương Giáp Đệ chỉ tiếc rèn sắt không thành vàng.

- Vậy thì đã sao?

Lý Thất Dạ cười nói:

- Muốn làm gì thì cứ làm đi. Dù sao thì ông trời cũng không sụp xuống, còn giang sơn là để tiêu xài, cho ai tiêu xài thì chẳng như nhau, đã thế thì hãy để ta tiêu xài.

Trương Giáp Đệ thở dài bất đắc dĩ. Tôn Lãnh Ảnh rời đi, đại cục đã định, có nói cái gì thì cũng vô dụng. Hiện tại hi vọng duy nhất của hắn là Lý Thất Dạ có thể trưởng thành hơn, đừng có tùy hứng như thế này nữa.

- Bệ hạ, mặc dù trời sẽ không sụp xuống, thế nhưng giang sơn sẽ khó giữ, hơn nữa còn gặp nguy hiểm tính mạng nữa.

Trương Giáp Đệ cũng vì trung thành nên mới nói chuyện phạm thượng như vậy.

- Đây là giang sơn của ta, không sao cả, chơi hết thì hết thôi.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Còn tính mạng của ta hả? Trên thế gian này, ta thật sự rất muốn có người tới lấy tính mạng của ta đây này.

Nói tới đây, hắn mỉm cười.

Trương Giáp Đệ còn có thể nói gì nữa? Lúc này hắn chỉ có thể thở dài trong lòng. Lúc này hắn không khỏi hoài nghi Thái Thanh Hoàng lập Lý Thất Dạ làm thái tử có phải là lựa chọn sai lầm hay không. Thế nhưng chuyện Thái Thanh Hoàng quyết định, hắn chỉ có thể trung thành chấp hành.

Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió. Mặc dù không công bố chuyện Tôn Lãnh Ảnh xin nghỉ, thế nhưng mọi người rất nhanh biết được chuyện này, hơn nữa còn lập tức tới tai những người có tâm.

- Tôn Lãnh Ảnh cởi giáp về quê?

Nghe vậy, không ít người chấn động!

- Tại sao tân hoàng lại chấp nhận cho Tôn Lãnh Ảnh xin nghỉ?

Nghe tin này, rất nhiều người không tin. Chỉ cần không phải quá ngu thì cũng biết tân hoàng đang dựa vào Tôn Lãnh Ảnh để trấn giữ đại cục, nếu như Tôn Lãnh Ảnh không còn, chỉ bằng một mình tân hoàng thì không thể nào trấn áp được các lộ binh mã.

- Có lẽ tân hoàng muốn dọn đường, Tôn Lãnh Ảnh dù sao cũng là người của tiên hoàng. Hơn nữa, có Tôn Lãnh Ảnh thì tân hoàng làm sao có thể độc tài quyền lực? Nếu như Tôn Lãnh Ảnh đi rồi thì hắn có thể độc tài quyền lực.

Có người nói.

- Không có Tôn Lãnh Ảnh, chỉ bằng một mình tân hoàng thì đừng hòng giữ được bảy quân đoàn lớn, đừng hòng ổn định đại cục. Đến khi đó, đừng nói độc tài quyền lực mà sợ rằng ngay cả ngôi vị hoàng đế hắn cũng không giữ nổi, ngay cả tính mạng cũng không giữ nổi, như vậy thì nói gì tới độc tài quyền lực chứ.

Dù sao thì Thái Thanh Hoàng cũng chỉ có một. Chỉ có nhân vật như Thái Thanh Hoàng, sau khi tiêu diệt tất cả mọi người thì vẫn có thể chống đỡ được Cửu Bí đạo thống. Đổi lại là người khác thì căn bản không thể nào, nên càng khỏi phải nói tới việc độc tài quyền lực.

- Tân hoàng quá hồ đồ.

Có hoàng chủ cảm thấy tân hoàng phê chuẩn Tôn Lãnh Ảnh cởi giáp về
quê là chuyện rất bất hợp lý.

- Hắn có thể làm ra chuyện hoang đường gì thì cũng không có gì lạ. Chỉ riêng đại điển đăng cơ thôi thì đã đủ hoang đường rồi.

Cũng có lão tổ cười nói.

Vừa đăng cơ thì đã ra lệnh ngũ đại truyền thừa tiến cống thánh nữ thiên kim vào cung để hắn hưởng lạc, hoàng đế hoang dâm như vậy, bây giờ có làm ra chuyện hoang đường gì thì mọi người cũng không lấy làm lạ.

- Tôn Lãnh Ảnh đi rồi, cơ hội tới rồi, sóng gió sẽ nổi, nhà lầu sẽ đổ.

Có lão tổ nghiêm mắt.

Còn bảy quân đoàn lớn của Đấu Thánh vương triều, những tướng lãnh này sau khi nghe Tôn Lãnh Ảnh rời đi thì bầu không khí hoàn toàn thay đổi, có vô số người lòng mang ý xấu.

Khi Tôn Lãnh Ảnh rời đi, rất nhiều người quan tâm tới hướng đi của hắn. Dù sao thì Tôn Lãnh Ảnh cũng có sức ảnh hưởng tuyệt đối ở Cửu Bí đạo thống. Thế nhưng mọi người phát hiện sau khi rời khỏi hoàng cung thì Tôn Lãnh Ảnh đã hoàn toàn biến mất, không còn bất cứ tung tích nào. Dường như hắn không muốn có người làm phiền hắn.

Tôn Lãnh Ảnh vừa cởi giáp về quê không quá hai ngày thì mọi người phát hiện Ngân Bí quân đoàn đã nhổ trại, bắt đầu rút khỏi hoàng thành.

- Ngân Bí quân đoàn muốn rời khỏi...

Khi Ngân Bí quân đoàn nhổ trại rời khỏi thì lập tức khiến cho nhân mã bát phương chú ý.

- Bệ hạ... bệ hạ... việc lớn không tốt, việc lớn không tốt.

Lúc này, Trương Giáp Đệ gấp gáp chạy tới.

- Giáp Đệ, trời không có sụp xuống, gấp cái gì chứ.

Lý Thất Dạ nằm tại chỗ, lười biếng mỉm cười, ăn hoa quả mà hầu gái đút tới miệng.

- Trời sắp sụp rồi.

Trương Giáp Đệ đứng bên cạnh Lý Thất Dạ, mặt mày nghiêm túc, nói vội.

- Há, có chuyện gì, nói nghe chơi.

Lý Thất Dạ hoàn toàn không bận tâm, cười nói.

- Ngân Bí quân đoàn muốn rút trại, bọn họ rút trại mà không có mệnh lệnh của bệ hạ.

Trương Giáp Đệ vội nói.

- Rút, rút đi đâu.

Lý Thất Dạ vẫn không bị ảnh hưởng, cười nói.

- Không biết, thế nhưng với tình hình trước mắt, bệ hạ nên giữ Ngân Bí quân đoàn ở lại hoàng thành, giữ ở bên cạnh. Chỉ cần Ngân Bí quân đoàn vẫn còn thì bệ hạ vẫn còn cơ hội nắm giữ đại thế.

Trương Giáp Đệ vội nói.

- Thật hả?

Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:

- Thế nhưng người ta muốn đi rồi, có giữ thì cũng không thể giữ được.

- Bệ hạ, ngài nên đích thân đi tới Ngân Bí quân đoàn một chuyến, giữ lại Ngân Bí quân đoàn, thuyết phục các vị tướng quân của Ngân Bí quân đoàn.

Trương Giáp Đệ nói nặng nề:

- Thuộc hạ cùng mấy vị tướng quân của Ngân Bí quân đoàn có một chút giao tình, có lẽ còn có thể cứu vãn.

- Ngươi cảm thấy có thành công không?

Lý Thất Dạ cười nói:

- Ngươi cho rằng bằng ngươi cùng ta, có mấy phần giữ được bọn họ.

- Ba phần mười.

Trương Giáp Đệ trầm mặc, sau đó vội vàng nói rằng:

- Thế nhưng bệ hạ không thử thì làm sao biết có thể thành công hay không chứ?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện