Đế Bá

Sính Lễ


trước sau

Khi Phi Hoa Thánh Nữ đứng lên nói chuyện thì tất cả lão tổ Thần Hành môn đều bình tĩnh ngồi tại chỗ, không hề cảm thấy ngạc nhiên. Không phải chuyện này nằm trong dự đoán của bọn họ, mà là nằm trong kế hoạch của bọn họ.

Còn phần đông đảo đệ tử Thần Hành môn ở bên ngoài cửa thì nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, có người tức giận, có người xem thường, cũng có người cười gằn, càng có người cảm thấy hưng phấn...

Có lẽ phần lớn đệ tử Thần Hành môn không biết các vị lão tổ của bọn họ muốn làm gì, thế nhưng đám người Thiên Hạc Chân Nhân thì lại đã chuẩn bị sẵn kế hoạch.

Lý Thất Dạ nhìn Phi Hoa Thánh Nữ, mỉm cười nói rằng:

- Nói tới nói lui thì các ngươi vẫn muốn từ hôn, vẫn muốn phủ nhận hôn sự này.

- Không sai.

Phi Hoa Thánh Nữ lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, nói lạnh lùng:

- Hôn nhân chính là chuyện lớn cả đời, phải tính tới chuyện môn đăng hộ đối. Ngươi đã không còn là hoàng đế của Cửu Bí đạo thống, hôm nay Đấu Thánh vương triều đã tàn lụi, đã không còn xứng với Thần Hành môn nữa! Ngươi thức thời thì hãy tự mình từ bỏ cọc hôn sự này, không thì sẽ tự chuốc phiền phức!

Phi Hoa Thánh Nữ nói rất rõ ràng, cũng nói rất lạnh lùng, nói rất vô tình. Cũng như nàng nói, hôn nhân là chuyện cả đời, trước khi chưa hoàn toàn chắc chắn thì chính là thời cơ tốt nhất để nàng giành lại quyền chủ động, cũng là thời cơ tốt nhất để nàng thay đổi vận mạng, nàng tuyệt đối sẽ không buông tha thời cơ này, cho nên nàng tuyệt đối sẽ không gả cho tên hôn quân như Lý Thất Dạ, tuyệt đối sẽ không buộc chặt vận mạng của mình với một tên mất nước.

Theo Phi Hoa Thánh Nữ thì nàng có tiền đồ vô lượng, là thánh nữ Thần Hành môn, nàng không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp mà còn có thiên phú rất cao, vì vậy nàng làm sao có thể cam tâm làm bạn suốt đời với một tên hôn quân mất nước chứ. Nàng chính là phượng hoàng ở chân trời, nàng không muốn buộc chặt với một tên hôn quân, nàng muốn bay lượn, nàng chắc chắn sẽ bay cao trên chín tầng trời!

- Môn đăng hộ đối...

Nghe vậy, Lý Thất Dạ mỉm cười, lắc đầu nói rằng:

- Chỉ bằng ngươi mà cũng có tư cách nói môn đăng hộ đối với ta sao?

- Ngươi...

Phi Hoa Thánh Nữ đỏ mặt, căm tức nhìn Lý Thất Dạ, đáy lòng nổi bùng lửa giận.

- Ngươi là cái thá gì chứ...

Có đệ tử Thần Hành môn phẫn nộ, bất bình nói rằng:

- Ngươi bây giờ chỉ là một con chó mất chủ mà thôi, thế mà còn dám mạnh miệng!

- Hừ...

Ngay cả Hạc Phi công tử cũng hừ lạnh, ánh mắt lạnh lẽo, lạnh lùng nói rằng:

- Không thức thời.

- Khụ...

Lúc này, Thiên Hạc Chân Nhân tằng hắng một tiếng, cắt ngang mọi người. Hắn mỉm cười, khoan thai nói chậm:

- Bệ hạ, người trẻ tuổi nên tính tình nóng nảy, làm việc kích động, ngươi đừng trách móc, xin bệ hạ hãy tha thứ.

Lý Thất Dạ không nói, chỉ cười tủm tỉm nhìn Thiên Hạc Chân Nhân, nụ cười rất đậm.

Thiên Hạc Chân Nhân ho khan một cái, nghiêm túc nói với Lý Thất Dạ:

- Bệ hạ, Thần Hành môn chúng ta chính là một trong ngũ cường của Cửu Bí đạo thống, nói được là làm được. Cọc hôn sự ngày đó, Thần Hành môn chúng ta cũng không có ý định thay đổi...

Nghe cha của mình nói thế, Phi Hoa Thánh Nữ cuống cuồng, vội vàng kêu ra tiếng. Nàng sợ cha mình đồng ý gả mình cho tên hôn quân như tân hoàng.

- Khụ...

Thiên Hạc Chân Nhân ho khan một cái, cắt ngang Phi Hoa Thánh Nữ, nói chậm với Lý Thất Dạ:

- Bệ hạ, Thần Hành môn chúng ta cũng không có ý định thay đổi cọc hôn sự này, chỉ cần thích hợp thì thánh nữ của Thần Hành môn sẽ gả cho bệ hạ...

- Cha...

Nghe vậy, Phi Hoa Thánh Nữ giật mình sợ hãi, lập tức hét lớn:

- Cha, ta không muốn gả cho tên hôn quân hoang dâm vô năng như vậy! Trừ phi ta chết!

- Không thể hồ đồ...

Thiên Hạc Chân Nhân bình tĩnh bày ra uy phong của môn chủ một môn phái, lớn tiếng nói rằng:

- Tông môn đại sự như thế, làm
sao có thể cho phép ngươi hồ đồ chứ!

- Ngươi...

Phi Hoa Thánh Nữ vừa tức vừa giận, giẫm mạnh chân, đứng sang một bên, không lên tiếng. Nàng giận không kiềm chế nổi, thế nhưng nàng lại không dám lỗ mãng ở trước mặt các vị lão tổ.

Nghe sư tôn nói vậy, Hạc Phi công tử cũng giật mình, hắn không ngờ chuyện này lại có nghịch chuyển như thế.

Thiên Hạc Chân Nhân ho khan, cười ha hả nói rằng:

- Bệ hạ phải biết rằng Thần Hành môn chúng ta là một trong ngũ cường, thánh nữ xuất giá là chuyện lớn như trời. Hôn nhân là chuyện cả đời, không thể qua loa, không thể coi làm trò đùa. Bệ hạ nói có đúng không?

- Thì sao?

Lý Thất Dạ bật cười, đột nhiên có vẻ hứng thú.

- Tiểu nữ sắp gả cho bệ hạ.

Thiên Hạc Chân Nhân cười ha hả nói rằng:

- Bệ hạ muốn rước tiểu nữ thì cũng nên đặt sính lễ, không biết bệ hạ đặt sính lễ gì?

- Chẳng hay các ngươi muốn sính lễ gì.

Lý Thất Dạ cười đậm, nói rằng.

Thiên Hạc Chân Nhân cười nói:

- Bệ hạ phải biết ta chỉ có một đứa con gái này mà thôi, Thần Hành môn cũng chỉ có một thánh nữ này mà thôi. Tiểu nữ xuất giá, phải nên có đồ cưới long trọng, như vậy cũng không bôi nhọ thân phận của bệ hạ. Ta thấy, ít nhất cũng cần năm ba món bảo vật Chân Đế làm của hồi môn.

Nghe cha mình nói vậy, Phi Hoa Thánh Nữ cũng ngạc nhiên, đôi mắt trừng thật lớn. Nàng không ngờ chuyện này lại biến hóa như thế, hoàn toàn khác với thương lượng ban đầu.

Nghe sư phụ của mình nói vậy, Hạc Phi công tử cười gằn, hiểu rõ ý đồ của sư tôn.

Nghe Thiên Hạc Chân Nhân nói vậy, các lão tổ đang có mặt ở nơi này đều ngồi yên, dường như không hề cảm thấy bất ngờ.

Không ít đệ tử ngoài cửa ngơ ngác hít lạnh, nhất thời có hơi choáng váng, mở miệng đòi năm ba món bảo vật Chân Đế thì đúng là mồm sư tử. Thần Hành môn bọn họ cũng không có nhiều bảo vật Chân Đế, lấy năm ba món bảo vật Chân Đế tặng người ta, hoặc nói là làm sính lễ, sính lễ kiểu này Thần Hành môn chịu không nổi.

Sau khi hoàn hồn thì chúng đệ tử Thần Hành môn ở ngoài cửa vội vàng nhìn Lý Thất Dạ, nét mặt cười trên sự đau khổ của người khác, cũng có không ít người tỏ vẻ xem thường.

Bởi vì theo đệ tử Thần Hành môn thấy thì Lý Thất Dạ là quân mất nước, là chó mất chủ. Bây giờ muốn hắn lấy ra năm ba món bảo vật Chân Đế, e rằng là không thể nào.

- Nếu như không có thì sao?

Lý Thất Dạ cười nói.

Thiên Hạc Chân Nhân ho khan, nói rằng:

- Nếu như bệ hạ không có đủ sính lễ thì chúng ta tuy muốn nhưng không thể giúp. Dù sao thiên kim của Thần Hành môn cũng không thể gả cho một người nghèo có đúng không? Đây là bệ hạ không có khả năng cưới vợ nên cuộc hôn nhân này mới không có hiệu lực mà không phải là bởi vì Thần Hành môn chúng ta, vì vậy mong rằng bệ hạ hãy nhìn thoáng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện