Ông lão nhả một vòng khói, thì thào rằng:
- Cho dù ngộ được, nhưng muốn mưu cầu chiếm làm của riêng thì không dễ như nói miệng. Ở thời đại xa xưa, từng có vô số tiên hiền của Cửu Bí đạo thống thử nghiệm, ngay cả thủy tổ cũng từng thử nghiệm, thế nhưng vẫn không thể đạt được. Thái Thanh Hoàng muốn chiếm, chỉ là người si nói mộng mà thôi.
- Ông lão ngươi dã tâm thật.
Lý Thất Dạ mỉm cười, lắc đầu nói rằng:
- Thế nhưng, quăng người vào chỉ là bánh bao đánh thịt chó mà thôi.
Thái Thanh Hoàng đã từng nhốt một vài cường địch vào Hồng Hoang Thiên Lao, hơn nữa còn duy trì hành động này một thời gian rất dài. Sau đó Thái Thanh Hoàng đành phải từ bỏ, không còn nhốt cường địch vào Hồng Hoang Thiên Lao nữa.
- Thái Thanh Hoàng chỉ ném người dò đường mà thôi.
Ông lão nói rằng:
- Thế nhưng cho dù quăng nhiều người cách mấy thì cũng không có hồi âm, cũng không đáng kể, cuối cùng đành phải từ bỏ.
- Do người không đủ mạnh mà thôi.
Lý Thất Dạ mỉm cười.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, ông lão không khỏi ngạc nhiên, sau đó nói rằng:
- Khi Thái Thanh Hoàng độc tôn thiên hạ thì từng quăng một nhóm cường địch vào trong đó, phần lớn là Chân Thần bất hủ, trong đó có năm người rất mạnh.
Nói tới đây, ông lão nhìn cửa hang Hồng Hoang Thiên Lao, sau một hồi mới nói tiếp:
- Năm người này, bất kể uy danh hay là thực lực đều không hề thua kém gì Thái Thanh Hoàng. Trong năm người này, có một người mạnh hơn hẳn những người còn lại.
- Mạnh đến mức nào?
Lý Thất Dạ mỉm cười.
Ông lão nhìn cửa động, nói rằng:
- Hắn là cự kình uy chấn Đế Thống Giới. Ngày đó Thái Thanh Hoàng không phải là đối thủ của hắn, từng thất bại dưới tay hắn. Sau này nếu như không có Cửu Ngưng Chân Đế ra tay thì sợ rằng Thái Thanh Hoàng sẽ khó đi tiếp. Cuối cùng, Cửu Bí đạo thống cùng một số thế gia liên thủ với nhau mới có thể bắt sống hắn. Sau khi Thái Thanh Hoàng bắt hắn thì đã nhốt hắn vào Hồng Hoang Thiên Lao, tiếc là vẫn như đá chìm biển rộng, bặt vô âm tín.
- Hắn chính là một trong những bất hủ mạnh nhất Đế Thống Giới, từng nổi tiếng ngang với Cổ Nhất Phi. Ở Đế Thống Giới ngoại trừ Cổ Nhất Phi ra thì không ai có thể ngang hàng.
Ông lão nói tới đây thì không khỏi cảm khái.
Lúc này nếu như có người ngoài nghe vậy thì chắc chắn sẽ cảm thấy chấn động. Phải biết Thái Thanh Hoàng tam thế xưng hoàng, độc tôn thiên hạ. Thực lực của hắn, đừng nói Cửu Bí đạo thống, mà nhìn khắp Đế Thống Giới cũng ít ai có thể ngang hàng.
Thậm chí có người nói rằng trong những cường giả chí tôn ở Đế Thống Giới thì thực lực của Thái Thanh Hoàng có thể xếp vào ba vị trí đầu.
Bây giờ lại nói Thái Thanh Hoàng không phải là đối thủ của tên cường địch này, thậm chí phải dốc hết lực lượng của Đế Thống Giới thì mới có thể bắt sống hắn, tên cường địch này thật là đáng sợ.
Thế nhưng tồn tại cường đại như vậy sau khi bị nhốt vào Hồng Hoang Thiên Lao thì cũng bặt tăm bặt tích, cũng không thể sống sót rời khỏi Hồng Hoang Thiên Lao, dường như đã chết không có chỗ chôn, có thể thấy Hồng Hoang Thiên Lao đáng sợ như thế nào.
- Vẫn còn quá yếu.
Lý Thất Dạ mỉm cười, thờ ơ nói rằng:
- Nếu như quăng vào một tên thủy tổ thì có lẽ sẽ có một chút hiệu quả. Những người khác chỉ là chịu chết mà thôi, chỉ là dùng bánh bao đánh thịt chó, một đi không trở lại.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, ông lão giật mình, nhất thời không thể đáp lại.
Thế gian này có mấy người có thể bắt thủy tổ nhốt vào Hồng Hoang Thiên Lao chứ. Ngoại trừ bản thân thủy tổ ra thì những người khác muốn bắt thủy tổ nhốt vào Hồng Hoang Thiên Lao thì còn khó hơn cả lên trời.
- Chẳng trách.
Ông lão
rít vào ngụm khói thuốc, nhả ra một vòng khói, thì thào rằng:
- Chẳng trách ngay cả thủy tổ Cửu Bí cũng không thể thành công. Những người còn lại, chỉ là mơ hão mà thôi.
Trong thời đại xa xưa, thủy tổ Cửu Bí cũng từng thử thăm dò Hồng Hoang Thiên Lao, tiếc là không có thu hoạch. Bởi vì cho dù bản thân hắn là thủy tổ thì hắn cũng không muốn đi vào Hồng Hoang Thiên Lao.
Dù sao, một khi bước vào Hồng Hoang Thiên Lao rồi thì ngay cả thủy tổ cũng chưa chắc có ưu thế, cho dù có thể sống sót rời khỏi Hồng Hoang Thiên Lao thì sợ rằng cũng phải trả một cái giá rất lớn.
- Chuyện trên thế gian vốn khó toàn vẹn.
Lý Thất Dạ mỉm cười, xoay người rời đi, quay trở về Hồng Hoang Sơn.
Sau khi nhìn Lý Thất Dạ rời khỏi, ông lão ngắt đầu thuốc, cất điếu thuốc lại, vắt búa chẻ củi vào hông, xốc gánh củi lên, đi ra ngoài núi.
Mỗi ngày ông lão đều tới nơi này đốn củi, mỗi ngày đều đưa củi tới tòa thành ngoài núi để bán, đổi lấy chút gạo muối, sau đó quay trở lại Cửu Liên Sơn, cứ như thế từ ngày này sang ngày khác, tựa như mãi mãi không thay đổi.
- Ta vốn là phàm nhân, không lên tiên lầu các...
Lúc này, Cửu Liên Sơn lại vang lên tiếng ca hùng hậu của ông lão, tiếng ca này dường như đã trở thành tiết tấu vĩnh hằng của Cửu Liên Sơn. Dường như qua trăm năm nữa thì tiếng ca này vẫn vang vọng trong Cửu Liên Sơn.
Lý Thất Dạ vào ở Cửu Liên Sơn không lâu thì Cửu Liên Sơn bắt đầu náo nhiệt, bắt đầu có một ít tu sĩ Cửu Bí đạo thống đi vào Cửu Liên Sơn.
Mặc dù trước giờ luôn có tu sĩ Cửu Bí đạo thống đi vào Cửu Liên Sơn, đi đến Cửu Liên Sơn ngộ đạo. Thế nhưng ngày thường người đến Cửu Liên Sơn ngộ đạo đều đi một mình, thậm chí một ngày chỉ có một hai người vào ở.
Thế nhưng những ngày gần đây càng ngày càng có nhiều tu sĩ Cửu Bí đạo thống đi đến Cửu Liên Sơn, hơn nữa phần lớn còn là đệ tử trẻ tuổi.
- Chín hồ ở Cửu Liên Sơn sắp tới ngày đổi màu rồi.
Nhìn thấy càng ngày càng có nhiều tu sĩ Cửu Bí đạo thống đi đến Cửu Liên Sơn, người đàn ông trung niên giương mắt nhìn, thì thào nói rằng.
- Bạch Hạc đạo huynh, không ngờ lại có thể gặp ngươi ở đây.
Khi càng ngày càng có nhiều tu sĩ Cửu Bí đạo thống đi đến Cửu Liên Sơn thì có không ít đệ tử đại giáo đi gặp gỡ bạn cũ, chào hỏi lẫn nhau, bắt đầu tán gẫu chuyện cũ.
Có một ít đệ tử Cửu Bí đạo thống không quen nhau, sau khi báo tên môn phái của mình thì từ từ quen thuộc, kết thành giao tình.
Mặc dù có không ít môn phái Cửu Bí đạo thống từng ma sát với nhau, thế nhưng mọi người đều là đệ tử của Cửu Bí đạo thống, ở một mức độ nào đó mọi người đều là người một nhà. Vì vậy khi chưa có xung đột lợi ích thì không ít đệ tử Cửu Bí đạo thống qua lại với nhau rất thân mật.