Bị Lý Thất Dạ đánh giá, cô gái lập tức căng thẳng, sợ sệt tới mức lui lại mấy bước. Nghĩ tới danh tiếng bên ngoài của tân hoàng, trái tim của nàng cảm thấy căng thẳng hơn, cảm thấy mình như bị một con sói nhìn chằm chằm, có chút hối hận. Thế nhưng nghĩ tới vận mệnh của mình, nàng hít sâu một hơi, siết tay cổ vũ chính mình.
- Ngươi tìm ta có chuyện gì?
Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, cười tủm tỉm nhìn cô gái.
- Ta... ta tên là Liễu Sơ Tình.
Cô gái hít sâu, nhìn Lý Thất Dạ chút xíu, không dám đối mặt với Lý Thất Dạ, chỉ nói nhỏ.
- Không quen.
Ly Thất Dạ mỉm cười, lắc đầu nói rằng:
- Nhưng không sao, con người của ta rất dễ nói chuyện, nhất là đối với mỹ nữ xinh đẹp thì càng tình nguyện nói chuyện ngày thường, nói chuyện tình cảm.
Lý Thất Dạ nói vậy càng làm cho cô gái căng thẳng, bấu lấy góc áo, theo bản năng lùi lại một bước. Thế nhưng nghĩ tới quyết định ban đầu của mình thì nàng tiến lên một bước, ngước đầu lên nhìn thẳng vào ánh mắt của Lý Thất Dạ.
Thế nhưng nàng không thể nào bằng được Lý Thất Dạ, sau khi nhìn một lát thì nàng cúi thấp vầng trán, hai tai nóng rần.
Lý Thất Dạ có vẻ rất kiên nhẫn, khoanh tay trước ngực, dựa vào cánh cửa, mặt mỉm cười, im lặng nhìn nàng.
Lát sau, cô gái hít sâu, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói với Lý Thất Dạ:
- Ta chính là công chúa của Lâm Hải các, ta tới đây thực hiện ước định.
Khi nói tới đoạn sau thì nàng có hơi căng thẳng, giọng nói nhỏ hơn không ít.
- Há, ta nhớ rồi.
Lý Thất Dạ vỗ trán, bừng tỉnh, nói rằng:
- Ngươi chính là nha đầu đó đúng không, là thiên kim có huyết thống cao quý nhất Lâm Hải các, ta có nghe lão đầu Lâm Hải các của các ngươi nhắc qua.
- Đúng vậy.
Liễu Sơ Tình một mình đối mặt với Lý Thất Dạ nên có hơi căng thẳng, vội vàng gật đầu như một con gà đang mổ thóc, dáng vẻ có phần đáng yêu.
- Ngươi đến thực hiện hôn ước à?
Lý Thất Dạ mỉm cười.
Ngày đó Thái Thanh Hoàng buộc năm chí tôn lão tổ làm sui, lão tổ chí tôn của Lâm Hải các đã gả đệ tử có thiên phú cùng huyết thống cao quý nhất Lâm Hải các gả cho vị thái tử Lý Thất Dạ này.
Nha đầu đó chính là Liễu Sơ Tình đang ở trước mắt, thế nhưng Lý Thất Dạ không đặt chuyện này trong lòng.
- Đúng... đúng vậy.
Liễu Sơ Tình vội vàng gật đầu, nhỏ giọng trả lời. Nói tới đây thì nàng nhìn Lý Thất Dạ một lát, không biết vì sao mà hai tai của nàng nóng rần, vội vàng rũ mắt.
Dù sao thì người đàn ông trước mắt này là người sẽ trở thành chồng của mình, là người đàn ông làm bạn đời của mình. Nghĩ tới đây, nàng có vẻ căng thẳng, cúi thấp vầng trán, ngón tay bất giác bấu lấy góc áo.
Ngày đó Thái Thanh Hoàng buộc năm chí tôn lão tổ ký hôn ước, tuy rằng có khế ước đàng hoàng thế nhưng phần khế ước này đã trở nên vô giá trị, không khác gì là giấy lộn cả. Sau khi giang sơn sụp đổ thì hôn khế không còn ràng buộc gì cả.
Đến hôm nay, tấm hôn khế này có cũng được mà không có cũng không sao, người trong cuộc hoàn toàn có thể không thực hiện hôn ước này. Theo môn phái của bọn họ thấy, cho dù bọn họ không thực hiện hôn ước thì một tên mất nước như tân hoàng cũng không thể làm gì được.
Thế nhưng hôn ước là do lão tổ chí tôn đặt ra, thân là lão tổ chí tôn, là Chân Thần bất hủ mạnh nhất Cửu Bí đạo thống hiện nay, bọn họ không thể nuốt lời, để lại nhược điểm cho thế nhân. Cũng chính vì vậy gia chủ Binh Trì thế gia mới trục lợi gả Binh Trì Ánh Kiếm thay Binh Trì Hàm Ngọc.
Thân là lão tổ chí tôn, bất kể là Binh Trì thế gia hay là tứ cường còn lại đều không tiện thay đổi hôn ước. Cũng giống như Phong Thần, ban đầu mặc dù hắn không muốn, thế nhưng
chưa từng có ý định thay đổi hôn ước, thân là lão tổ chí tôn, hắn cũng không có mặt mũi ép Lý Thất Dạ từ hôn.
Thế nhưng là người trẻ tuổi, nhất là người trong cuộc, các nàng sẽ không kiêng kỵ như vậy, dù sao thì đây cũng là chuyện có liên quan tới vận mệnh cả đời của nàng. Hơn nữa tân hoàng ác danh lan xa, các nàng làm sao có thể gả cho một tên hôn quân như thế chứ.
Cũng chính vì vậy mới có Phi Hoa Thánh Nữ lùi hôn.
Bây giờ thân là công chúa Lâm Hải các, thế nhưng Liễu Sơ Tình lại tới đây thực hiện hôn ước của Lâm Hải các, chuyện này đúng là khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ.
- Ta... ta... Lâm Hải các của ta nói được là làm được.
Liễu Sơ Tình có hơi sốt sắng, hít thở thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn Lý Thất Dạ, cũng không biết dũng khí đâu ra mà lại nhìn thẳng vào mắt Lý Thất Dạ.
Mặc dù lão tổ của Lâm Hải các chưa từng tỏ thái độ về chuyện này, nhưng trên thực tế phần lớn lão tổ của Lâm Hải các đều phản đối, ngay cả chưởng môn nhân của Lâm Hải các cũng không tán thành hôn sự này, cũng sẽ không thực hiện hôn ước này.
Theo Lâm Hải các thấy, bây giờ tân hoàng đã là quân mất nước, đã trở thành chó mất chủ, hắn có thể giữ được tính mạng đã là một loại ban ân rồi.
Đến nước này mà còn muốn cưới công chúa Lâm Hải các thì đúng là chuyện viễn vông.
Thế nhưng Liễu Sơ Tình lại cố chấp thực hiện hôn ước này. Ngoại trừ để lão tổ tông của mình không thất tín với người ngoài thì còn để Lâm Hải các không thất tín với người trong thiên hạ, đây là chuyện mà nàng phải làm.
Mặc dù hôn ước này là do lão tổ tông đặt ra, thế nhưng đây là chuyện hệ trọng của Lâm Hải các. Khi hôn ước được quyết định thì vận mạng của nàng cũng được quyết định.
Đây là hứa hẹn của Lâm Hải các cùng hoàng thất, không phải là trò đùa, bằng không thì sẽ thất tín.
Huống chi người trong thiên hạ đều biết tới hôn ước này, như vậy cũng có nghĩa nàng là người của tân hoàng, đây chính là vận mệnh của nàng! Vì vậy bắt đầu từ lúc đó, nàng biết mình phải gả cho tân hoàng, nàng cũng không muốn thay đổi nó, mà là thuận theo nó, thích ứng nó.
- Vậy còn ngươi?
Lý Thất Dạ mỉm cười nhìn Liễu Sơ Tình.
Ánh mắt đang nhìn thẳng Lý Thất Dạ rũ xuống, nàng nói nhỏ:
- Làm người, không thể nói mà không giữ lời. Hôn ước bày ra đấy, ta... ta... ta phải thực hiện nó.
- Nhưng hôn ước này không phải do ngươi quyết định.
Lý Thất Dạ mỉm cười, sờ cằm, nói rằng.
- Ta... ta biết.
Liễu Sơ Tình gật đầu, nói rằng:
- Thế nhưng Lâm Hải các nuôi dưỡng ta, lão tổ tông đã đổ rất nhiều tâm huyết trên người ta, khi tới lúc ta cần phải làm gì đó cho tông môn thì ta sẽ làm. Nếu như lão tổ tông đã quyết định hôn ước này thì như vậy ta sẽ không khiến lão tổ tông phải thất tín.