Đứng trước mặt Lý Thất Dạ, Liễu Sơ Tình căng thẳng tột độ, lúc này nàng kích động muốn chạy trốn, thế nhưng nàng vẫn cố nhịn.
Liễu Sơ Tình đứng trước măt Lý Thất Dã, rũ mí mắt, không dám nhìn thẳng Lý Thất Dạ, theo bản năng bấu chặt góc áo của mình.
Lúc này Lý Thất Dạ giống hệt như thiếu niên hư, còn Liễu Sơ Tình thì là tiểu nha hoàn bị bắt nạt.
- Chỉ đứng như thế thôi thì vô dụng.
Lý Thất Dạ mỉm cười, tà khí lẫm liệt, vỗ vỗ bắp đùi, cười nói:
- Phải ngồi lên đây để ta yêu thương ngươi.
Lúc này, dáng vẻ tùy tiện của Lý Thất Dạ chính là dáng vẻ của thiếu niên hư háo sắc.
- Ta... ta... ta...
Dáng vẻ lưu manh của Lý Thất Dạ làm cho Liễu Sơ Tình căng thẳng hơn. Nàng lắp bắp nửa ngày, nhưng không nói ra được chữ nào hết.
- Sao hả, không muốn sao?
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm nhìn Liễu Sơ Tình.
Liễu Sơ Tình hít sâu, không biết can đảm từ đâu ra, nhắm mắt ngồi lên đùi Lý Thất Dạ.
Phải biết rằng đây là lần đầu tiên Liễu Sơ Tình thân mật với người khác phái. Khi ngồi lên đùi Lý Thất Dạ, nàng căng thẳng tới mức mình mẩy cứng đơ, thân thể dựng thẳng, vô cùng căng thẳng.
- Như vậy còn tạm được.
Lý Thất Dạ mỉm cười vòng tay ôm eo nàng, ôm cả người nàng vào trong lòng mình.
Liễu Sơ Tình căng thẳng tột độ, mình mẩy cứng ngắc, ưm một cái rồi vội vàng nhắm mắt lại, không dám nhìn Lý Thất Dạ.
Lúc này Liễu Sơ Tình nghĩ chuyện đáng sợ sắp xảy ra, tuy rằng nàng chưa từng trải, thế nhưng nghĩ tới chuyện e thẹn đó sắp sửa xảy ra, toàn thân nàng nóng rát, căng thẳng tới mức hai tay bấu chặt góc áo.
Lúc này thời gian như dừng trôi, không gian yên tĩnh, Liễu Sơ Tình đầu óc trống rỗng, sợ sệt không dám nhúc nhích.
Thế nhưng một phút rồi lại một phút trôi qua, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, thế nhưng không gian vẫn yên tĩnh, không có chuyện gì xảy ra cả, càng không có chuyện đáng sợ như Liễu Sơ Tình đã tưởng.
Lú này, Liễu Sơ Tình vẫn căng thẳng y cũ, vẫn không dám mở mắt nhìn.
Thời gian dần trôi, không gian vẫn yên tĩnh, nàng từ từ thả lỏng. Lúc này nàng nghe thấy tiếng tim đập "thình thịch, thình thịch, thình thịch" vừa cường tráng vừa mạnh mẽ của Lý Thất Dạ, hơn nữa mỗi nhịp tim đập đều rất có tiết tấu. Nghe tiếng tim đập của hắn, thiên địa giống như cũng đang đập theo trái tim của hắn vậy.
Lúc này Liễu Sơ Tình mới phát hiện mình bị Lý Thất Dạ ôm vào lòng, nàng đang nằm nhoài trong lòng ngực của Lý Thất Dạ. Khi căng thẳng được thả lỏng, nàng mới phát hiện mình với Lý Thất Dạ gần đến như vậy, hai người dính chặt lấy nhau, chỉ cách nhau một lớp áo mà thôi.
Xuyên qua lớp áo, Liễu Sơ Tình cảm nhận thấy lồng ngực rắn chắc của Lý Thất Dạ. Mặc dù lồng ngực của Lý Thất Dạ rất rắn chắc thế nhưng nó không phải có cảm giác bắp thịt cứng như sắt hay bắp thịt núc ních. Mà bên dưới lồng ngực rắn chắc của hắn khiến người ta cảm thấy một loại sức mạnh bùng nổ vô cùng đáng sợ, một loại sức mạnh có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, một khi bùng nổ rồi thì sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Nằm nhoài trên lồng ngực rắn chắc của Lý Thất Dạ, cảm nhận được nhiệt độ của da thịt, khiến cho Liễu Sơ Tình nóng ran, nhất là khi bộ ngực mềm mại căng đầy dán chặt lên lồng ngực của Lý Thất Dạ thì nàng như bị điện giựt, toàn thân xụi lơ, dòng điện xẹt qua thần kinh khiến nàng cảm thấy tê tái, khiến nàng cảm thấy có cảm giác rất khó tả. Giống hệt như toàn thân mất sức, ngay cả nhúc nhích một ngón tay cũng không nổi.
Liễu Sơ Tình nằm nhoài trong lồng ngực Lý Thất Dạ, muốn dùng tay để vùng khỏi lồng ngực của hắn thế nhưng lại không hề có sức lực.
Qua hồi lâu, không biết Liễu Sơ Tình lấy can đảm đâu ra mà lén lút mở mắt, lén lút nhìn Lý Thất Dạ.
Lúc này khuôn mặt của Lý Thất Dạ gần trong gang tấc, hơi thở phả nhẹ lên người nàng, khiến nàng cảm thấy ngứa tê tê, cảm thấy toàn
thân nóng rát, khiến khuôn mặt trắng nõn nà của nàng đỏ bừng như say rượu.
Sau một hồi, Liễu Sơ Tình e thẹn nhìn lén Lý Thất Dạ, khi nhìn kỹ thì người đàn ông này có vẻ rất bình thường.
Thế nhưng lúc này người đàn ông này lại không hề có dáng vẻ háo sắc như vừa rồi. Lúc này người đàn ông này không còn tà khí lẫm nhiên như mới nãy nữa, cũng không còn có vẻ là thiếu niên hư nữa. Chuyện này khiến cho Liễu Sơ Tình đột nhiên cảm thấy, người đàn ông này kỳ thật rất ưa nhìn.
Mặc dù tướng mạo của người đàn ông này rất bình thường, không hề nổi trội, thế nhưng đường nét khuôn măt hắn, góc cạnh khuôn mặt hắn giống như được đánh bóng vạn thế, đến nỗi đã không còn thứ gì có thể thay đổi hắn được, cho dù có là thời gian ngàn tỉ năm đi chăng nữa thì cũng không thể mài giũa được đường nét cùng góc cạnh của hắn.
Hắn giống như một pho tượng tuyên cổ bất diệt, vĩnh hằng bất hủ. Tuy rằng không phải cực kỳ kinh diễm, thế nhưng nhìn kỹ thì rất đáng để thưởng thức, xem mãi không chán.
Lúc này, Liễu Sơ Tình cảm thấy người đàn ông này rất ưa nhìn.
Hoàn hồn lại, Liễu Sơ Tình lập tức e thẹn. Mình đang nghĩ miên man cái gì đây, không ngờ mình lại không biết xấu hổ đến như vậy.
Lý Thất Dạ ôm Liễu Sơ Tình, ôm rất sung sướng. Lúc này hắn nhắm mắt lại, giống như đang ngủ, cứ như lúc này hắn đang ôm Liễu Sơ Tình say giấc vậy.
Hồi lâu sau, Liễu Sơ Tình lại lớn mật nhìn lén Lý Thất Dạ, nhìn lông mày của hắn. Nàng rất muốn xem đôi mắt của Lý Thất Dạ, thế nhưng nãy giờ nàng không dám nhìn kỹ đôi mắt của Lý Thất Dạ.
Ngay khi Liễu Sơ Tình nhìn trộm lông mày của Lý Thất Dạ thì Lý Thất Dạ thình lình mở mắt.
Khi Lý Thất Dạ mở mắt thì không có khí tức kinh thiên, cũng không có dị tượng nào hết. Thế nhưng khi con mắt của hắn mở ra thì Liễu Sơ Tình cảm thấy ảo giác rằng khi Lý Thất Dạ mở mắt thì trời đất sáng lên, dường như chỉ khi nào hắn mở mắt ra thì thiên địa mới có buổi sáng.
Ảo giác này rất khoa trương, thế nhưng Liễu Sơ Tình tự biết nàng thật sự nhìn thấy như vậy. Lý Thất Dạ nhắm mắt lại thì trời đất tối tăm, Lý Thất Dạ mở mắt ra thì trời đất bừng sáng. Ảo giác này khiến cho Liễu Sơ Tình cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.
Lúc này, ánh mắt của Lý Thất Dạ rơi lên khuôn mặt của Liễu Sơ Tình. Trong nháy mắt, ánh mắt của hắn như chiếu sáng con ngươi của Liễu Sơ Tình.
Lúc này, Liễu Sơ Tình cảm thấy rằng ánh mắt của Lý Thất Dạ chiếu thẳng vào trái tim của mình. Ánh mắt của hắn vô cùng xán lạn, khi ánh mắt của hắn chiếu vào trái tim thì nàng cảm thấy ấm áp. Đồng thời khi ánh mắt của hắn chiếu vào trái tim của nàng thì mọi bí mật trong lòng đều không chỗ ẩn mình, nàng như trần truồng đứng trước mặt hắn.