Đế Bá

Hùng Hổ Dọa Người (Thượng)


trước sau

Trung Ương quân đoàn là một trong những quân đoàn lớn nhất Cửu Bí đạo thống. Ngay cả ở thời đại của Thái Thanh Hoàng thì Trung Ương quân đoàn cũng từng là một trong những quân đoàn chủ chốt của Đấu Thánh vương triều.

Hơn nữa, quân đoàn trưởng Mã Minh Xuân còn là một vị bất hủ rất lợi hại, được chúng tướng lĩnh kính yêu. Có thể nói, Mã Minh Xuân vừa kêu gọi, thiên hạ chắc chắn sẽ nghe hắn.

Mọi người đều biết ngày đó sáu quân đoàn lớn của Đấu Thánh vương triều phản bội tân hoàng, phản chiến thảo phạt tân hoàng, người cầm đầu chính là Mã Minh Xuân.

Mà Tằng Dật Bân là cháu trai của Mã Minh Xuân, từng hiệu lực trong Trung Ương quân đoàn. Vì vậy lúc này hắn tới tìm tân hoàng không phải là thần tử muốn bái kiến tân hoàng.

Nhất thời, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Tằng Dật Bân.

"Ầm..."

Sau khi Tằng Dật Bân dẫn theo mười mấy tên đàn ông lực lưỡng đi tới trước cung điện đá thì đá chân mạnh vào cửa.

Chỉ nghe "ầm", cửa đá bị chân của hắn đá văng.

- Là ai mà vô lễ như vậy.

Sau khi cửa đá bị đá văng thì một tiếng nói lười biếng vang lên, chỉ thấy Lý Thất Dạ chậm chạp đi ra, đằng sau còn có một thiếu nữ xinh đẹp đi theo, cũng chính là Liễu Sơ Tình.

Sau khi Lý Thất Dạ đi ra ngoài thì đưa mắt nhìn Tằng Dật Bân, cười nhạt một cái, không hề tức giận.

- Chính là ta, Tằng Dật Bân.

Sau khi nhìn thấy Lý Thất Dạ, Tằng Dật Bân ưỡn ngực, lãnh ngạo nói rằng.

Tằng Dật Bân đúng thật là cháu ngoại của Mã Minh Xuân, trong giới trẻ thì hắn cũng coi như ưu tú, đã từng hiệu lực ở Trung Ương quân đoàn, sau đó không chịu nổi khổ cực nên đã quay về gia tộc của mình.

Đương nhiên, thiên phú của Tằng Dật Bân chỉ vẻn vẹn là ưu tú mà thôi, không thể nào so sánh với những thiên tài trẻ tuổi khác. Hắn cũng chỉ có một chút danh tiếng, ngay cả anh họ Mã Kim Minh hắn cũng không bằng.

Bây giờ làm ra hành động kiêu ngạo như này ngay dưới con mắt của mọi người, hắn không khỏi cảm thấy đắc ý, lòng hư vinh được thỏa mãn. Dù sao hắn vừa làm chuyện mà những người khác không dám làm.

- Không biết.

Lý Thất Dạ lười biếng nói rằng.

- Bây giờ thì biết.

Tằng Dật Bân hừ lạnh, ưỡn ngực, ngạo nghễ nói rằng:

- Ta chính là thế tử Tằng gia, là doanh trưởng doanh thứ tám của Trung Ương quân đoàn, trên vai có một ngôi sao...

Tằng Dật Bân xuất thân không kém, lại từng hiệu lực trong quân đoàn, được quân đoàn khen ngợi, trở thành một tên tì tướng, ít nhiều nâng lên thân phận của hắn. Vì vậy khi nhắc tới công lao của mình thì hắn không khỏi mặt mày kiêu ngạo.

- Ha, chỉ vậy thôi sao.

Lý Thất Dạ không hề cảm thấy hứng thú, nói rằng:

- Doanh trưởng hay không doanh trưởng, ở trên Kim Loan Điện, chỉ là tiểu bối vô danh ngay cả tư cách quỳ liếm ta cũng không có.

Tằng Dật Bân đang dương dương tự đắc nghe thế thì sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, giống như bị một chậu nước lạnh đổ lên đầu.

Nhất thời, sắc mặt của Tằng Dật Bân cực kỳ khó coi, thế nhưng lại không thể phản bác được. Năm đó, lấy thân phận của hắn, hắn đúng là không có cơ hội tiến vào Kim Loan Điện. Cho dù muốn quỳ liếm hoàng đế thì cũng chỉ có nhân vật như đại tướng quân Mã Minh Xuân mới có tư cách đó.

Dù sao năm đó dưới sự cai trị của Thái Thanh Hoàng, Đấu Thánh vương triều nhân tài xuất hiện lớp lớp, tiểu tướng như Tằng Dật Bân nhiều vô số kể, căn bản không đáng nhắc tới.

Không ít người đang quan sát ngoài xa lén cười, bởi vì dáng dấp của Tằng Dật Bân quá là tiểu nhân đắc chí. Tuy rằng tân hoàng bất tài, thế nhưng tốt xấu gì hắn cũng từng là hoàng đế của Cửu Bí đạo thống.

- Hừ, ngươi đang đắc ý đúng không.

Tằng Dật Bân cười lạnh, nói lạnh lùng:

- Bổn tướng quân không tính toán với ngươi.

Lúc này Tằng Dật Bân vẫn còn tự xưng mình là tướng quân, thế nhưng thực tế hắn đã không còn là tướng lĩnh của Trung Ương quân đoàn
nữa.

- Bây giờ ngươi hãy lập tức dọn ra ngoài cho ta, bắt đầu từ bây giờ Hồng Hoang Sơn do chúng ta tiếp nhận.

Tằng Dật Bân nói lạnh lùng.

- Dọn ra ngoài, tại sao phải dọn ra ngoài?

Lý Thất Dạ không cáu giận, chỉ cười tủm tỉm.

- Không tại sao hết, chỉ bởi vì bổn tướng quân coi trọng nơi này, Trung Ương quân đoàn sắp sửa đóng quân ở Hồng Hoang Sơn, vì vậy thức thời thì hãy lập tức dời ra ngoài, đừng tự chuốc lấy cực khổ.

Nói tới đây thì Tằng Dật Bân cười ngạo nghễ, thần thái lạnh lùng.

- Nếu ta không chuyển thì sao?

Lý Thất Dạ cười nhạt.

- Không chuyển...

Nghe vậy, Tằng Dật Bân lạnh mắt, cười lạnh nói rằng:

- Sợ rằng không phải do ngươi quyết định. Nếu như ngươi dám không chuyển thì chính là cản trở quân vụ, bổn tướng quân trước chặt tay chặt chân của ngươi, giẫm nát xương của ngươi, sau thì vứt vào khe núi, để ngươi tự sinh tự diệt trong khe núi như một con chó chết.

Nói tới đây thì hắn cười ngạo nghễ, bễ nghễ nhìn Lý Thất Dạ, như thể trong mắt hắn Lý Thất Dạ chỉ là một con sâu bọ mà thôi.

Hành động này khiến cho Tằng Dật Bân cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết, lòng hư vinh được thỏa mãn, lại còn có khoái cảm trả được thù.

Phải biết rằng nếu là ngày trước thì một tên tướng lĩnh bé nhỏ như hắn ngay cả tư cách nhìn thấy tân hoàng cũng không có. Mà tên tân hoàng ngu ngốc này cho dù có là một thẳng ngu đi chăng nữa thì chỉ cần hắn còn ngồi trên hoàng tọa thì còn là tồn tại cao cao tại thượng, nhìn xuống tên tiểu tướng như hắn, coi hắn là sâu bọ.

Thế nhưng thời thế hôm nay đã thay đổi, tân hoàng đã từng ngồi cao trên ngôi vị hoàng đế đã lưu lạc thành chó mất chủ. Chỉ bằng thực lực nhỏ yếu không đáng kể của tân hoàng thì căn bản không có ai coi tân hoàng ra gì cả.

Bây giờ đứng trước tân hoàng, hắn vừa có thể nhìn xuống một cách cao cao tại thượng, vừa có thể coi tân hoàng là sâu bọ. Cảm giác thành tựu này lập tức khiến cho lòng hư vinh của Tằng Dật Bân tăng cao, khoái cảm trả được thù vô cùng thoải mái.

Nhìn thấy hành vi của Tằng Dật Bân, không ít người đang quan sát từ xa nhìn nhau. Thế nhưng mọi người không dám lên tiếng, bởi vì mọi người không biết đây là Tằng Dật Bân tự ý quyết định, hay là quân đoàn trưởng Trung Ương quân đoàn Mã Minh Xuân căn dặn.

- Ngươi có biết hắn là ai không?

Nhìn thấy Tằng Dật Bân bắt nạt Lý Thất Dạ, Liễu Sơ Tình đứng ở sau lưng Lý Thất Dạ nổi giận, đứng ra che chở cho Lý Thất Dạ.

- Biết, đương nhiên biết rồi.

Tằng Dật Bân cười lớn, nhạo báng nói rằng:

- Hoàng thượng bệ hạ của chúng ta, tiểu nhân vật như chúng ta sao lại không biết chứ. Nghe uy danh của hoàng thượng, tiểu bối chúng ta hai chân mềm nhũn, sợ tới mức quỳ gối. Hoàng ân cuồn cuộn, tiểu bối chúng ta quỳ liếm không hết...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện