Sau khi quỳ xuống đất, khi Lý Thất Dạ chưa lên tiếng thì không ai dám đứng dậy. Tất cả mọi người đều quỳ tại chỗ, nơm nớp lo sợ, chờ đợi Lý Thất Dạ xử lý.
- Xem ra xương cốt của các ngươi cũng không cứng như tưởng tượng.
Lý Thất Dạ ngồi tại chỗ, cười tủm tỉm nhìn đống người đang quỳ, cười nhạt:
- Thấy chưa, chẳng phải đều quỳ hết rồi sao, dễ hơn tưởng tượng rất nhiều.
Lý Thất Dạ nói thế khiến cho tất cả mọi người đang quỳ mặt mày nóng rát. Trước đó không một ai đánh giá cao Lý Thất Dạ. Trong mắt bọn họ thì tân hoàng là một tên rác rưởi, là một tên hôn quân hoang đường vô năng. Rất nhiều người xem thường hắn, rất nhiều người khinh bỉ hắn, rất nhiều người muốn giẫm đạp hắn.
Thế nhưng bây giờ bọn họ lại ngoan ngoãn quỳ trước người mà bọn họ xem thường, hơn nữa còn quỳ một cách sợ sệt, chờ đợi tân hoàng xử lý.
Chênh lệch trước sau khiến cho mọi người lúng túng. Trước đó bọn họ có ai mà không tự cao tự đại, trong mắt bọn họ tên phế vật như tân hoàng không có tư cách xuất hiện trong yến hội. Bây giờ hay rồi, bọn họ thế mà lại quỳ liếm tân hoàng, cầu xin hắn tha mạng.
Lúc này, cái thứ bọn họ gọi là kiêu ngạo, cái thứ bọn họ gọi là tự phụ đều không đáng một xu.
- Như vậy ta có nên xem xét tổ chức thi đấu hay không. Chẳng hạn như ai quỳ liếm ta thoải mái thì có thể rời đi trước. Từng người một đi lên đây, nếu như quỳ liếm ta không thoải mái thì kéo ra ngoài chém.
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm.
Lý Thất Dạ nói thế, tất cả mọi người đang quỳ biến sắc, mặt mày trắng nhách. Lý Thất Dạ làm như vậy là muốn tàn nhẫn nghiền nát kiêu ngạo cùng tự tôn của bọn họ!
- Bệ hạ, hãy tha mạng cho bọn họ đi.
Nhìn đống người đang quỳ gối, Liễu Sơ Tình nhẹ dạ, xin tha cho bọn họ.
Lý Thất Dạ nhìn Liễu Sơ Tình, cảm khái một tiếng, vuốt nhẹ mái tóc của nàng, nói rằng:
- Nha đầu ngốc của ta đã mở miệng xin tha rồi, ài, cho dù ta có tâm địa sắt đá thì cũng sẽ mềm lòng.
Bị Lý Thất Dạ nói như thế ngay trước mặt nhiều người như vậy, khuôn mặt của Liễu Sơ Tình đỏ bừng, thẹn thùng cúi thấp vầng trán, thế nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào.
- Quá nhàm chán, một đám ngu xuẩn, có giết thì cũng làm bẩn tay ta.
Lý Thất Dạ lười biếng nhìn tất cả mọi người đang quỳ gối dưới đất, nhàm chán nói rằng.
Tất cả mọi người đang quỳ gối dưới đất hãi hùng khiếp vía, sợ Lý Thất Dạ lại bày trò. Bây giờ nghe Lý Thất Dạ nói như vậy thì bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đùng"
Lúc này, Lý Thất Dạ đập mạnh lên ghế đá. Sau đó chỉ nghe "yết yết yết", hai ngọn núi đằng sau Lý Thất Dạ nhúc nhích. Hai ngọn núi vốn dính sát vào nhau vậy mà xuất hiện một cái khe, trong cái khe này có một cái hộp đá.
Lý Thất Dạ quơ tay cầm hộp đá mở ra xem. Khi hộp đá mở ra thì ánh sóng dập dờn, như thể bên trong hộp đá này chứa đựng tiên thủy vậy.
Những người đang quỳ gối trên đất tuy rằng biết đây chắc chắn là bảo vật bất phàm, thế nhưng không ai dám mở miệng, không ai dám lắm mồm.
Sau khi Lý Thất Dạ nhìn qua thì khép hộp đá lại, lạnh nhạt nói rằng:
- Thật sự cho rằng đây là Thánh Hiền Đài hay sao? Thật sự cho rằng những thạch vệ này dùng để trang trí sao? Chúng nó là đang bảo vệ nơi này.
Nói xong thì cất hộp đá.
Lúc này Lý Thất Dạ đứng dậy, nói rằng:
- Nhàm chán.
Rồi rời khỏi.
Liễu Sơ Tình níu lấy cánh tay Lý Thất Dạ, đi theo Lý Thất Dạ xuống thềm đá.
Khi Lý Thất Dạ đi xuống thềm đá, đứng ở trước mặt mọi người đang quỳ gối thì tất cả mọi người đang quỳ gối đều nín thở, sợ bể mật, không dám
hó hé.
Thậm chí lúc này bọn họ còn di chuyển cơ thể nhường ra một con đường, để Lý Thất Dạ có thể đi qua.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nhìn bọn họ, nói chậm:
- Hôm nay các ngươi có thể nhặt lại mạng sống không phải vì ta nhân từ, mà là vì nha đầu tâm địa thiện lương cho nên mới tha cho mạng chó của các ngươi! Các ngươi nên biết cám ơn ai rồi chứ.
- Nương nương nhân từ, mẫu nghi thiên hạ.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, tất cả mọi người đang quỳ gối trên mặt đất đều hô lớn, lạy sấp xuống đất.
Liễu Sơ Tình mắc cỡ đỏ mặt, vầng trán cúi thấp hết mức, con mắt chỉ có thể nhìn thấy mũi chân của chính mình. Nàng cảm thấy ngọt ngào, bởi vì cách xưng hô "nương nương" đã xác định địa vị của nàng ở bên cạnh Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười, chẳng buồn quan tâm tới bọn họ, dẫn theo Liễu Sơ Tình rời khỏi.
"Đùng..."
Sau khi Lý Thất Dạ đi xa thì tất cả thạch vệ quay về vị trí cũ, thân thể đứng thẳng tắp, bàn tay vẫn cầm thạch mâu.
Khi xác định Lý Thất Dạ thật sự đã đi xa thì tất cả mọi người đang quỳ gối mới chậm rãi bò dậy.
Sau khi bò dậy thì tất cả mọi người nhìn nhau, dáng vẻ sợ sệt. Lúc này mọi người không biết nên nói gì hơn.
Đến cuối cùng, không ai dám hé răng nói gì mà chia ba chia năm rời khỏi. Bởi vì hôm nay bọn họ quá mất mặt, bọn họ luôn luôn tự phụ thế mà lại bị dọa sợ tới mức quỳ gối.
Sau khi đưa Lý Thất Dạ cùng Liễu Sơ Tình tới bờ hồ, nhìn Lý Thất Dạ cùng Liễu Sơ Tình đi xa thì Nam Sơn tiều tử vẫn ngồi tại chỗ, châm thuốc hút xoạch xoạch.
Cuối cùng hắn nhìn về hướng Lý Thất Dạ biến mất, thều thào rằng:
- May mà vẫn còn một người làm ấm lòng hắn, bằng không thì Cửu Bí đạo thống hậu quả khôn lường. Ở trong mắt hắn, nơi đây chỉ là bàn cờ mà thôi, khi ván cờ kết thúc thì bàn cờ sẽ bị vứt bỏ. Đến ngày đó thì Cửu Bí đạo thống coi như bị hủy rồi.
Sống lưng của Nam Sơn tiều tử lạnh ngắt. May mà còn có Liễu Sơ Tình được Lý Thất Dạ quan tâm.
Trước đó Cửu Liên Sơn vốn rất náo nhiệt, rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi rộn rộn ràng ràng, có vô số thiên tài trẻ tuổi hăng hái chỉ điểm giang sơn.
Thế nhưng sau chiến dịch thạch lâm thì Cửu Liên Sơn trở nên yên tĩnh lại, tu sĩ trẻ tuổi vốn rộn rộn ràng ràng lập tức yên tĩnh lại. Thiên tài trẻ tuổi đã từng hăng hái chỉ điểm giang sơn cũng câm nín không nói.
Lúc này, tất cả ồn ào đều trở nên lặng lẽ. Ngay cả thiên tài trẻ tuổi hăng hái cũng im lặng không nói, thậm chí còn giống như rùa rụt cổ, không dám hó hé câu nào.
Chỉ trong giây lát, trước chém giết Mã Kim Minh, sau đóng đinh chết Dương Bác Phàm. Đồng thời tàn sát hơn mười vị thiên tài trẻ tuổi, ép buộc mấy trăm thiên tài trẻ tuổi cùng với lão tổ có mặt ở thạch lâm phải quỳ lạy.