Thang Hạc Tường sợ hãi trắng mặt, liên lục lùi lại mấy bước. Trước đó hắn còn đắc ý cơ, hắn còn cho rằng tân hoàng chết chắc rồi. Nhưng không ngờ rằng tân hoàng vẫn còn lành lặn ngồi trên hoàng tọa.
Nhìn thấy tân hoàng bình yên vô sự, Liễu Sơ Tình thở phào nhẹ nhõm. Người cao hứng nhất chính là nàng.
- Đại thế thiên hạ đã định rồi.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ ngồi cao trên hoàng tọa, Tần Kiếm Dao buông tiếng thở dài, biết được đại thế đã định. Tương lai bất kể là ai giãy dụa thì cũng chỉ uổng công mà thôi, bất kể giãy dụa cách nào đi nữa thì ở trước mặt tân hoàng đều cũng trở nên yếu ớt bất lực.
- Ta chờ ngươi đánh lén lâu rồi. Thế nhưng ngươi rất bình tĩnh, đến bây giờ mới chịu ra tay đánh lén.
Lý Thất Dạ ngồi cao trên hoàng tọa, nhìn Mã Minh Xuân, hời hợt nói rằng:
- Thế nhưng mà, ngươi đánh lén như vậy, cũng chỉ là gãi ngứa cho ta mà thôi.
Sắc mặt của Mã Minh Xuân hết sức khó coi. Hắn là Chân Thần bất hủ, vậy mà đòn đánh trí mạng của hắn tới miệng Lý Thất Dạ lại trở thành "gãi ngứa", khiến cho lửa giận trong lòng hắn càng lớn hơn.
- Hôm nay, không phải ngươi chết thì chính là ta vong.
Mã Minh Xuân nghiến răng nghiến rợi, nói rằng:
- Cho dù có mất cái mạng già này thì cũng phải lấy đầu của ngươi để tế con trai ta...
Một tôn Chân Thần bất hủ đang thù hận là hết sức đáng sợ. Nhất là khi Mã Minh Xuân nghiến răng nghiến lợi nói ra câu "không phải ngươi chết thì chính là ta vong", làm cho mọi người đang ở đây rùng mình, cảm thấy ngạt thở!
- Không, là ngươi chết.
Lý Thất Dạ khoát tay áo cắt ngang Mã Minh Xuân, hời hợt nói rằng:
- Đúng lúc ta tiễn ngươi xuống địa ngục, để ngươi bồi con trai ngươi, tránh cho hắn trên đường hoàng tuyền cảm thấy cô đơn.
- Ngươi...
Sắc mặt của Mã Minh Xuân khó coi đến tột độ, nghiến răng nghiến lợi quát lên:
- Tiểu súc sinh, ta muốn uống máu ngươi, rút gân ngươi, lột ga ngươi...
Mã Minh Xuân vì báo thù cho con trai mình mà bất chấp tất cả, cho dù liên lụy chính bản thân hắn thì hắn cũng không hối hận.
Mã Minh Xuân nghiến răng nghiến lợi, Lý Thất Dạ không hề quan tâm, chỉ đứng dậy, cười nói:
- Tốt, nên kết thúc rồi. Bình định các ngươi để ta về nghỉ ngơi. Hôm nay quá nhàm chán, ngay cả một tên cao thủ cũng chẳng có.
Lời này nói ra làm tất cả mọi người cảm thấy ngạt thở. Trong mắt mọi người, Quan Hải Đao Thánh, Tần Kiếm Dao, có ai mà không phải là thiên tài? Có ai mà không phải là cao thủ? Theo mọi người, tạo hóa của bọn họ, mọi người chỉ có thể ngước nhìn mà thôi.
Còn phần quân đoàn trưởng quân đoàn Trung Ương Mã Minh Xuân thì càng khỏi phải nói nhiều. Thành tựu của hắn, rất nhiều người mất cả đời cũng không đuổi kịp. Khắp cả Cửu Bí đạo thống, không có mấy người có được thành tựu như thế.
Thế nhưng ngay cả những người cường đại như thế mà cũng không thể lọt vào pháp nhãn của Lý Thất Dạ, trong mắt Lý Thất Dạ bọn họ vẫn không phải là cao thủ, thật sự quá bá đạo, quá vô địch.
Không ít người cười khổ, ngay cả thiên tài tuyệt thế như Quan Hải Đao Thánh cùng Tần Kiếm DAo cũng chỉ biết cười khổ.
Nếu như là người khác nói thì có lẽ bọn họ sẽ không phục. Thế nhưng khi lời này được nói bởi Lý Thất Dạ thì bọn họ chỉ có thể im lặng tiếp nhận, không phục không được.
- Ngươi, còn có ngươi. Có bản lãnh tuyệt thế gì thì cứ dùng. Ta sắp sửa vặn gãy đầu của các ngươi. Bây giờ mà không dùng hết bản lãnh thì e rằng chút nữa ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Lý Thất Dạ đứng dậy, hời hợt chỉ Thang Hạc Tường cùng Mã Minh Xuân, cười nói.
Bị coi thường như thế, bị nhục mạ như thế, Thang Hạc Tường cùng Mã Minh Xuân mặt mày khó coi. Bọn họ đanh mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lý Thất Dạ.
"Đùng..."
Trong nháy mắt, thân thể Thang Hạc Tường
dâng trào tinh huy, toàn thân bị tinh huy lóa mắt trùm lấy. Lúc này tinh lưu xoay chuyển xung quanh thân thể của hắn, hắn như thể hóa thân thành vũ trụ.
- Giết...
Thang Hạc Tường nôn nóng hơn Mã Minh Xuân, rống lớn một tiếng, cự thuẫn cùng long thương giết về phía Lý Thất Dạ.
"Đùng..."
Cự thuẫn tựa như một vùng trời đập về phía Lý Thất Dạ, đập nát thiên địa. Long thương thì "xuy" một tiếng, hóa thành lãnh mang khủng bố, xuyên qua hư không, nháy mắt đâm tới trước yết hầu của Lý Thất Dạ, muốn đâm xuyên yết hầu của Lý Thất Dạ.
"Phanh..."
Trong nháy mắt, Lý Thất Dạ ra tay. Hắn vừa ra tay thì thiên địa như đông cứng, thời không như dừng chảy.
Một màn xuất hiện trong mắt của tất cả mọi người.
Lý Thất Dạ nhảy lên, đầu gối đá lên, trong tiếng "phanh" lớn, chỉ thấy long thương vỡ nát, sau đó là cự thuẫn vỡ nát. Ngay khi cự thuẫn vỡ nát thì đầu gối như thể đánh xuyên tất cả mọi thứ, đánh tất cả mọi thứ quay về hỗn độn. Vì vậy đại trận lập tức tan vỡ, chỉ thấy đội ngũ tinh nhuệ tạo thành đại trận lập tức xuất hiện.
"Phốc" một cái, sau khi đại trận tan vỡ thì mấy trăm cường giả của đội ngũ tinh nhuệ bị đầu gối đá thành sương máu.
Mặt khác đầu gối của Lý Thất Dạ không hề dừng lại, mà đá lên quai hàm của Thang Hạc Tường.
Trong nháy mắt, chỉ nghe "phanh phanh", là tiếng vỡ nát của long thương cùng cự thuẫn. Hai tiếng vỡ nát này vang cùng một lúc, khó phân biệt trước sau.
- Mã tiền bối, cứu ta...
Thang Hạc Tường gào lên.
Trên thực tế ngay khi Lý Thất Dạ đá nát long thương thì Thang Hạc Tường đã gào lên, thế nhưng tốc độ của Lý Thất Dạ quá nhanh, thế nên lúc này âm thanh mới vang lên.
- Giết...
Ngay khi Lý Thất Dạ ra tay thì Mã Minh Xuân cũng ra tay, bảo tháp đập tới, đập thẳng vào đầu lâu của Lý Thất Dạ, muốn đập nát đầu lâu của Lý Thất Dạ.
"Phanh..."
Trong nháy mắt, thời gian như đọng lại, tiếng "phanh" này, cũng không biết là đòn đánh của ai phát ra.
Trong tiếng "phanh" này chợt có tiếng "phốc", chỉ thấy quai hàm của Thang Hạc Tường bị đầu gối của Lý Thất Dạ đá trúng, đầu lâu vỡ nát, chớp mắt biến thành sương máu.
- Không...
Trước khi chết, Thang Hạc Tường hét thảm. Thế nhưng tất cả đều đã quá muộn.
Trong tiếng "phanh" này, Lý Thất Dạ không hề chớp mắt, chỉ lật tay đập bảo tháp, bảo tháp bay ngược về phía Mã Minh Xuân.
Khi Mã Minh Xuân tiếp lấy bảo tháp của mình thì liên lục lùi lại về sau mấy bước rồi ói ra một ngụm máu tươi.
Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thì Lý Thất Dạ đã ra tay xong. Một gối một tay, Thang Hạc Tường cùng Mã Minh Xuân một chết một bị thương. Còn mấy trăm lão binh thì còn chả có cơ hội gào thảm, chớp mắt biến thành sương máu.
Tất cả xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người không kịp phản ứng. Trong khi não của mọi người vẫn còn chưa kịp phản ứng thì cái xác không đầu của Thang Hạc Tường đã từ trên trời rớt xuống.