Đế Bá

Ra Ngoài (Thượng)


trước sau

- Được rồi, chúng ta nên đi thôi.

Lý Thất Dạ nói lạnh nhạt:

- Nơi này không có gì tốt để ở lại cả.

- Đi ngay bây giờ sao?

Nghe vậy, ngay cả Viêm Vũ Sinh cũng sáng mắt, lập tức mừng rỡ.

- Ha ha, chúng ta đi ngay bây giờ sao?

Cuồng Ngưu nhanh mồm nhanh miệng không kiềm chế được, hưng phấn nói:

- Cuối cùng cũng rời khỏi nơi quái quỷ này rồi. A, nơi quái quỷ này đã nhốt chúng ta trọn vẹn một thời đại, cũng nên rời khỏi rồi. Ở cái nơi này ngay cả cứt chim cũng không có, sắp nghẹn điên người rồi.

Đừng nói đám người Bát Tí Kim Long, mà ngay cả Bệnh Quân cũng cảm thấy vui mừng, nhất thời kích động, hết sức hưng phấn.

Dù sao thì bọn họ cũng ở trong này quá lâu, cuối cùng cũng có thể rời đi, bọn họ không hưng phấn làm sao được chứ.

Trước đó bọn họ cho rằng mình cũng như những người trước, sẽ bị nhốt ở trong này hết cuộc đời, cuối cùng hóa thành xương trắng. Có thể nói, bọn họ không hề ôm hi vọng còn sống rời khỏi.

Hôm nay bọn họ vậy mà còn sống rời khỉ, đúng là giống như nằm mơ, bọn họ không mừng như điên mới là lạ.

- Chúng ta ra ngoài từ chỗ nào?

Lúc này, Viêm Vũ Sinh vội hỏi.

- Chỉ cần lòng ngươi ở đâu, thì ngươi sẽ ra ngoài ở đó.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

- Ra khỏi Hồng Hoang Thiên Lao, không có chỗ cố định, nó vốn không có lối ra, nên làm gì nói ra ngoài từ chỗ nào?

- Không có lối ra?

Lời này khiến đám người Bệnh Quân giật mình, có chút choáng váng, nói rằng:

- Không có lối ra thì chúng ta ra ngoài như thế nào? Đi đâu để ra ngoài?

Lý Thất Dạ nhìn đám người Bệnh Quân, lạnh nhạt nói:

- Đương nhiên là trong lòng rồi. Lòng ngươi hướng về đâu thì nơi đó chính là lối ra. Ý chí kiên định, sắt đá không dời.

- Trong lòng?

Nghe vậy, những người như Bát Tí Kim Long, Cuồng Ngưu ngây ngẩn. Bọn họ không rõ đạo lý của câu nói này.

- Trong lòng.

Bệnh Quân lĩnh ngộ sâu hơn, không khỏi thì thào, cẩn thận nhâm nhi câu nói của Lý Thất Dạ.

- Mở ra môn hộ, chúng ta cũng nên ra ngoài, bên ngoài có người đang chờ sốt ruột.

Lý Thất Dạ nhìn lên bầu trời, cười nhạt.

Ngay lúc này, hai mắt Lý Thất Dạ nghiêm lại, chỉ nghe "ông", trong nháy mắt, toàn thân Lý Thất Dạ lóe lên quang mang. Lúc này Lý Thất Dạ không có khí thế kinh thiên, không có thần tuy vô địch, thế nhưng khi hắn đứng đó thì mang tới cảm giác không thể nào vượt qua.

Lý Thất Dạ chỉ đứng đó, thế nhưng lại khiến người ta cảm thấy nguy nga cao lớn, dường như hắn là tồn tại vạn cổ không thể rung chuyển. Hắn đứng đó, giống như ngăn cách thời gian, cho dù thời gian trôi qua ức vạn năm, cho dù thời gian trường hà giội hắn hết lần này đến lần khác, thế nhưng hắn vẫn nguy nga bất động. Ở trong dòng chảy thời gian, tất cả đều đang trôi chảy, chỉ có hắn là nguy nga bất động, tất cả mọi thứ ở trước mặt hắn đều là khách qua đường.

Kiên cố, nguy nga sừng sững, đây chính là cảm giác mà lúc này Lý Thất Dạ mang tới cho đám người Bệnh Quân. Bây giờ Lý Thất Dạ không khiến bọn họ cảm thấy hắn cường đại nữa, mà là cảm thấy hắn không thể lay động.

Đây không phải là phạm trù sức mạnh, đây đã thoát khỏi sức mạnh cùng ảo diệu, đây là thứ đơn giản nhất mà cũng là thứ phức tạp nhất... đạo tâm!

Một viên đạo tâm vững như bàn thạch, cho dù thời gian có trôi qua thì cũng không cách nào rung chuyển, không cách nào mài mòn.

Nhìn thấy màn này, đám người Bệnh Quân hít lạnh, nội tâm chấn động. Bọn họ đều là Chân Thần bất hủ, trải qua vô số sóng gió. Khi đạt tới cảnh giới như bọn họ thì mới dần dần cảm nhận được đạo tâm đáng quý cỡ nào.

Thế nhưng khi người cường đại như thế này, cũng dần dần cảm nhận được đạo tâm đáng quý, tuy nhiên thời gian đã không kịp nữa, bọn họ muốn
đúc một viên đạo tâm kiên định không thể lay chuyển thì cũng đã trễ rồi, đã không còn kịp nữa.

Bởi vì đi tới ngày này, hoặc là xế chiều, ngày giờ không nhiều, hoặc là trong lòng còn thiếu hụt, không thể giữ được đạo tâm của mình.

Đột nhiên, đám người Bệnh Quân không còn cảm nhận được sức mạnh của Lý Thất Dạ nữa, mà chỉ cảm nhận được đạo tâm không thể rung chuyển của Lý Thất Dạ, một viên đạo tâm kiên cố, không có sức mạnh gì có thể rung chuyển viên đạo tâm này, ngay cả thời gian đáng sợ nhất cũng không thể mài mòn nó, nó giống như tuyên cô vĩnh tồn, giống như vĩnh hằng bất diệt.

Đây mới thật sự là cường đại, không phải là Chân Đế hay thủy tổ có thể so sánh, cường đại vượt qua tất cả mọi thứ. Khi hắn đứng trong thời gian trường hà, mọi sinh linh, mọi nhân vật vô địch đều tan thành mây khói, thế nhưng hắn vẫn đứng đó sừng sững, vượt qua ức vạn năm.

Lúc này, đám người Bệnh Quân rung động hơn bao giờ hết, nhất thời không thể xốc lại tinh thần. So với Lý Thất Dạ thì bọn họ chẳng qua chỉ là sâu kiến mà thôi.

Lúc này, bọn họ mới nhận ra mình với Lý Thất Dạ chênh lệch lớn cỡ nào. Không phải chênh lệch lực lượng, mà là một viên đạo tâm không thể thay đổi, đây mới thật sự là rãnh trời.

"Ông..."

Qua hồi lâu, Bệnh Quân lấy lại tinh thần. Chỉ thấy bầu trời có ánh sáng nhúc nhích, trong tiếng không gian gợn sóng "ông ông ông", chỉ thấy trên trời từ từ mở ra một cánh cửa.

- Nhìn, có cánh cửa.

Khi nhìn thấy cánh cửa mở ra từ từ này, Bát Tí Kim Long vui cực, gào lớn:

- Đó chính là lối ra.

Đừng nói Bát Tí Kim Long, mà ngay cả Bệnh Quân cũng vui mừng ra mặt, nét mặt không kiềm nỗi hưng phấn, thì thào rằng:

- Cuối cùng cũng sắp ra ngoài rồi.

- Không ngờ quãng đời còn lại có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

Độc Phượng Thần Cơ cũng thì thào, nói chuyện hết sức hưng phấn.

- Ha ha ha, lại được nhìn thấy ánh mặt trời rồi. Lão quỷ Thái Thanh, ít nhất chúng ta sống lâu hơn nhà ngươi, đời này cuối cùng cũng chờ được tới ngày đưa ma nhà ngươi rồi.

Cuồng Ngưu nhìn thấy cánh cửa xuất hiện, hưng phấn hét lớn.

- Cứ như vậy... cứ như vậy là mở được lối ra.

Viêm Vũ Sinh nhìn cánh cửa mở ra, không khỏi thở dài, cảm khái không sao kể xiết.

Trước đó vì muốn rời khỏi Hồng Hoang Thiên Lao mà bọn họ đã thử qua tất cả biện pháp, chỉ cần là biện pháp có thể nghĩ tới thì bọn họ đều thử qua, thế nhưng vẫn không thể nào tìm được lối ra của Hồng Hoang Thiên Lao, càng khỏi phải nói tới việc mở ra cửa giam.

Không ngờ rằng, lúc này Lý Thất Dạ mở lối ra lại dễ dàng như vậy, đơn giản trực tiếp như vậy, đúng là nằm mơ cũng không nghĩ tới.

- Chuyện này... phương pháp mở lối ra này... có phải đơn giản quá rồi không.

Cuồng Ngưu gãi gãi đầu, gãi tóc rối thành một nhúm, không quá rõ ràng.

- Đơn giản, vậy theo ngươi cái gì mới khó?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện