Nữ tử này vốn cho rằng mình là người đầu tiên đi tới nơi này, nhưng không ngờ rằng lại có người con nhanh chân hơn cả mình.
Nữ tử này rất ngạc nhiên, cẩn thận đánh giá Lý Thất Dạ, muốn xem người này là thần thánh phương nào.
Khi nữ tử đánh giá Lý Thất Dạ thì ánh mắt của Lý Thất Dạ cũng rơi lên người nàng, đánh giá trên dưới, ánh mắt rất tùy tiện, theo người khác thì ánh mắt này rất vô lễ.
Nữ tử này xinh đẹp rung động lòng người, có thể nói vẻ đẹp của nàng khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, mọi người khi nhìn thấy nàng đều sẽ ngưỡng mộ, đều sẽ kính sợ.
Dung nhan của nữ tử này rất đẹp, khuôn mặt tinh xảo như tác phẩm điêu khắc, không thể tìm ra tì vết. Đôi mắt như ngôi sao trong trời đêm, lấp lánh như bảo thạch.
Mày ngài như núi, rất có thần vận, khiến người ta khó quên.
Nét đẹp của nữ tử này mang tới cảm giác thoát tục. Mặc dù Tần Kiếm Dao cũng không ăn khói lửa, thế nhưng lại khiến người khác cảm thấy không thật. Thế nhưng nữ tử trước mắt lại khiến người ta cảm thấy chân thật, hoàn toàn có thể cảm nhận được sự tồn tại của nàng.
Nữ tử này giống như một viên mỹ ngọc trong thâm sơn u cốc, ôn ngọc thanh lãnh, cao quý không tì vết. Mỹ ngọc như thế, có thể coi là hãn thế kỳ bảo.
Nữ tử này mặc váy dài màu lam, đuôi váy quét đất, giống như khổng tước xòe đuôi, thế nhưng lại không diễm lệ như khổng tước, mà đẹp một cách tươi mát.
Thứ thu hút ánh mắt người khác không phải là nét đẹp của nàng, mà là khí thế trên người của nàng. Trên người nàng có khí thế quân lâm thiên hạ, hoành tảo bát phương.
Bình thường, khi trên người nữ tử có khí thế quân lâm thiên địa, hoành tảo bát phương thì sẽ rất đột ngột. Thế nhưng kể cũng lạ, khí thế này trên người nàng không hề đột ngột, mà trái lại rất vừa vặn.
Nữ tử này mang tới cảm khác muốn chiến thì chiến, sát phạt quả đoán, cuồng chiến bát phương.
Nữ tử này hết sức mâu thuẫn, bề ngoài rất tự nhiên thoát tục, thế nhưng khí tức trên người lại khiến người ta cảm thấy kính sợ.
Nữ tử này đã thu liễm khí tức của mình, thế nhưng mỗi cái nhấc tay đều có khí thế bao trùm thiên hạ, nàng tuyệt đối là một tồn tại hết sức mạnh mẽ.
Khi Lý Thất Dạ đánh giá nữ tử này thì nữ tử này cũng đang quan sát Lý Thất Dạ, chỉ thấy nam nhân trước mắt bình thường vô hại, một thân áo vải, giống như là người bình thường, có thể biến mất vào biển người bất cứ lúc nào.
- Ngọc Chân mạo muội, không biết đạo huynh xưng hô thế nào?
Nữ tử này nhìn Lý Thất Dạ, mở miệng nói chuyện. Giọng nói của nàng vui tai, như tiếng vọng lại trong rừng núi, hết sức êm tai.
Nữ tử tự gọi mình là Ngọc Chân này hết sức tò mò. Trong những ngày nàng bế quan vậy mà lại xuất hiện một người trẻ tuổi sâu không lường được. Phải biết, nàng biết hết tất cả tu sĩ cường giả vô địch ở Đế Thống Giới, thậm chí lại còn thân quen.
Thế nhưng nàng lại không hề có ấn tượng với nam nhân trước mắt. Cho dù nàng vắt óc suy nghĩ thì vẫn không thể nghĩ ra nam nhân này là thần thánh phương nào.
- Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
- Thì ra là cùng một nhà.
Nữ tử cười nhạt, trông rất xinh đẹp, khiến lòng người chập chờn. Nàng nói rằng:
- Tiểu muội cũng họ Lý.
- Cũng là một loại duyên phận.
Lý Thất Dạ mỉm cười, không hề bận tâm, hết sức ung dung.
Thái độ của Lý Thất Dạ làm Lý Ngọc Chân hết sức kỳ quặc, càng khiến nàng cảm thấy tò mò. Ở Đế Thống Giới, nếu như nàng nói ra tên của mình thì không có mấy ai mà không biết tới đại danh của nàng. Có thể nói, ở Đế Thống Giới không có ai mà không biết tới nàng.
Bất kể ai khi biết nàng là ai thì sẽ chấn kinh, ngưỡng mộ, sùng bái... thế nhưng nam nhân này lại ung dung hời hợt, tự tại bình tĩnh, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải.
- Đạo huynh có biết là
tà vật nào đang quấy phá không?
Lý Ngọc Chân xốc lại tinh thần, hỏi Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói rằng:
- Tạm thời khó nói, bây giờ kết luận còn quá sớm. Đây không phải là chuyện ngày một ngày hai, chuyện này, đã có dấu hiệu từ lâu rồi.
- Ý của đạo huynh là...
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Lý Ngọc Chân giật mình, nói rằng:
- Chẳng lẽ đằng sau chuyện này còn có âm mưu sao?
- Âm mưu thì không đến nỗi, có điều, có cái gì đó chiếm đóng ở nơi này mà thôi. Cưu chiếm thước sào, cùng lắm cũng chỉ đến thế.
Lý Thất Dạ nói lạnh nhạt.
- Thật vậy chăng?
Lý Ngọc Chân giật mình, nói rằng:
- Chẳng lẽ đúng như vị thủy tổ kia nói, đạo nguyên của Thạch Vận đạo thống vẫn còn tồn tại, nó vẫn còn dồi dào.
- Bằng không thì vì sao Thạch Vận đạo thống lại không rơi xuống Vạn Thống Giới, mà lại sừng sững ở Đế Thống Giới chứ.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
- Đạo huynh nói có cái gì đó chiếm Thạch Vận đạo thống, cưu chiếm thước sào.
Lý Ngọc Chân hết sức khiêm tốn, thỉnh giáo rằng:
- Như vậy vật này ở đâu? Nếu như nó chiếm đạo nguyên thì chắc chắn sẽ để lại manh mối.
- Tạm thời rất khó nói.
Lý Thất Dạ nhìn xuống thâm uyên, nói rằng:
- Năm đó thủy tổ của Thạch Vận đạo thống vì luyện hóa mảnh thiên địa này mà dùng tới đại thần thông, tốn hao không ít tâm huyết, dùng rất nhiều kỳ trân để trúc cơ. Bên dưới đạo thống này hết sức ảo diệu, chỗ thông u đếm mãi không hết. Bây giờ muốn khóa chặt thứ đó, vẫn còn quá sớm.
- Khi Ngọc Chân đến đây từng cảm nhận được dưới đất có sức mạnh cuồn cuộn, thế nhưng lại bị thứ gì đó ngăn cách, không thể tìm ra được vị trí thật sự.
Lý Ngọc Chân nghiêng đầu, nhíu mày nói rằng.
- Có cảm giác là được rồi.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
- Đạo nguyên của Thạch Vận đạo thống không hề suy kiệt, mà là có người chiếm làm của riêng.
- Hóa ra là như vậy.
Lý Thất Dạ bật thốt:
- Đồn rằng khi Thạch Vận đạo thống cường thịnh thì trong vòng một đêm bắt đầu suy sụp. Đêm hôm đó có một thứ từ trên trời rơi xuống, rơi vào Thạch Vận đạo thống như sao sa. Có người nói rằng đó là điềm không lành, là dấu hiệu Thạch Vận đạo thống suy sụp.
- Dấu hiệu thì chưa chắc.
Lý Thất Dạ mỉm cười, lắc đầu nói rằng:
- Thế giới tu sĩ chúng ta làm gì có nhiều dấu hiệu như thế chứ. Nếu như lời đồn này là thật, như vậy thì sau lưng nó có cất giấu huyền cơ.
- Đạo huynh có hứng thú xuống dưới tìm tòi?
Lý Ngọc Chân đưa ra lời mời, nói rằng:
- Ngươi ta đồng hành, cùng nhau xuống dưới tìm tòi được không?
- Sao lại không.
Lý Thất Dạ không cự tuyệt, hắn vốn tới đây vì việc này. Gật đầu, chấp nhận lời mời của Lý Ngọc Chân.
Lý Thất Dạ cùng Lý Ngọc Chân sóng vai với nhau, hai người chậm rãi rơi xuống, rơi sâu xuống dưới thâm uyên.