Trong mắt bình dân bách tính Minh Lạc thành, Lý Thất Dạ mới là thủ hộ thần của Minh Lạc thành, mới là chúa cứu thế của Minh Lạc thành. Khi tai nạn trước mắt, Dương Đình Vũ thân là đệ nhất cường giả Minh Lạc thành đã ở đâu? Cuối cùng còn không phải là người ngoài như Lý Thất Dạ ra tay cứu giúp hay sao?
Huống chi lúc này theo bình dân bách tính Minh Lạc thành thấy thì Minh Lạc thành dưới sự che chở của Lý Thất Dạ hết sức an toàn, bọn họ không có nguy hiểm tính mạng. Còn Dương Đình Vũ thì muốn dẫn người ngoài vào Minh Lạc thành, muốn dẫn sói vào nhà, vì vậy phần lớn mọi người trong Minh Lạc thành rất phản cảm Dương Đình Vũ trở lại, đương nhiên mọi người không dám nói nhiều.
Tất cả tu sĩ bên ngoài Minh Lạc thành đều nín thở nhìn đồng điện. Đương nhiên, tất cả tu sĩ cường giả rất sẵn lòng nhìn thấy Minh Lạc thành có thể thành công đi vào Minh Lạc thành, chỉ có như thế thì bọn họ mới có hy vọng, mới có cơ hội.
Bằng không, nếu như Minh Lạc thành vẫn luôn nằm trong tay Lý Thất Dạ thì bọn họ không thể nào nhúng chàm tiên thạch.
- Được rồi, cho dù ngươi nói mình đáng thương cách mấy đi nữa, thì đã sao.
Lúc này, một tiếng nói thản nhiên vang lên, mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy Lý Thất Dạ đứng trên tường thành.
Mọi người không thấy rõ Lý Thất Dạ đứng trên tường thành từ lúc nào, cứ như hắn vẫn luôn đứng ở nơi đó vậy.
- Vẫn câu nói đó, người vào thành, giết không tha!
Lý Thất Dạ đứng trên tường thành, hời hợt nhìn Dương Đình Vũ, nói:
- Còn phần ngươi, chẳng qua chỉ là một quân cờ vô nghĩa mà thôi. Muốn vào thành thì cái gọi là Mộc Kiếm Chân Đế, cái gọi là Tứ Đại Bảo Vương, cái gọi là Hươu Khách Không, cái gọi là Văn Trúc đạo thống, hãy lên hết đi, hôm nay ta tiêu diệt các ngươi, mắc công các ngươi ở ngoài dông dài cả ngày.
Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, tất cả mọi người bên ngoài Minh Lạc thành giật mình. Không ngờ đệ nhất hung nhân vừa xuất hiện thì đã khiêu khích tất cả mọi người, hơn nữa còn thẳng thắn tuyên bố tiêu diệt tất cả bọn họ.
- Đệ nhất hung nhân chính là đệ nhất hung nhân, ở Đế Thống Giới chỉ có hắn mới có thể làm nổi bật được hai chữ "đệ nhất" mà thôi.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, mọi người cười khổ, mọi người không thể không thán phục.
- Đạo hữu, nếu như ngươi muốn chiến thì ngày khác có rãnh, Mộc Kiếm ta tùy thời phụng bồi.
Lúc này Mộc Kiếm Chân Đế lên tiếng, tiếng nói của hắn vẫn hùng hậu như trước.
Tiếng nói hùng hậu của Mộc Kiếm Chân Đế chậm rãi truyền tới:
- Hôm nay ta đến đây không phải là để kết thù với đạo hữu, mà là đệ tử của ta nhớ nhà, muốn quay về nhà, cho nên xin đạo hữu hãy mở cửa thành, để đệ tử của ta được trở lại nhà của mình, an ủi nỗi khổ nhớ nhà của hắn.
- Cút...
Lý Thất Dạ bình thản nói:
- Thế gian có bao xa thì hãy cút bấy xa.
Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, mọi người cười khổ. Đệ nhất hung nhân không chỉ bá đạo hung mãnh, mà hành vi cùng cách nói chuyện cũng rất thô bạo, căn bản không cần khách khí với Mộc Kiếm Chân Đế, cũng không cần tỏ ra phong độ, dứt khoát vẽ mặt.
- Ngươi... ngươi khinh người quá đáng. Phải biết rằng ngươi là người ngoài, còn ta mới chính là đệ tử Minh Lạc thành, Minh Lạc thành chính là nhà của ta...
Lúc này, Dương Đình Vũ tức giận, quát lớn.
- Được rồi, đừng kêu gào nữa, các ngươi phiền quá.
Lý Thất Dạ khoát tay áo, nói:
- Hôm nay người dông dài ở đây đều phải chết, cái gọi là Mộc Kiếm Chân Đế, cái gọi là Hươu Khách Ông, đều phải chết! Bây giờ bắt đầu từ ngươi.
Lời dứt, Lý Thất Dạ hời hợt ấn ngón tay về hướng
Dương Đình Vũ. Đây chỉ là một ngón tay hết sức bình thường, thậm chí còn không hề có một tí sức lực nào cả.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ ra tay, Dương Đình Vũ khiếp sợ, nhanh chóng lùi lại. Hắn dùng hết sức bú sữa mẹ, bởi vì hắn đã từng giao thủ với Lý Thất Dạ, biết Lý Thất Dạ kinh khủng, hắn biết mình không phải là đối thủ của Lý Thất Dạ, nếu như không có sư phụ của hắn Mộc Kiếm Chân Đế làm chỗ dựa thì lúc này hắn đã không dám đứng ở đây, không dám đứng trước mặt Lý Thất Dạ khiêu chiến hắn.
Thế nhưng bất luận Dương Đình Vũ cố hết sức bú sữa mẹ như thế nào, bất luận Dương Đình Vũ lùi lại nhanh như thế nào, tránh né như thế nào, thế nhưng ngón tay của Lý Thất Dạ vẫn bắn về hướng của hắn.
Mặc dù ngón tay này của Lý Thất Dạ rất nhẹ, thế nhưng trong mắt Dương Đình Vũ, ngón tay của Lý Thất Dạ còn kinh khủng hơn quỷ đòi mạng.
- Đại sư huynh, cứu ta...
Ngay khoảnh khắc sinh tử này, Dương Đình Vũ hét lên.
Trong chớp mắt, kiếm quang lóe lên, Lãnh Điện Kiếm thần ra tay. Tốc độ ra kiếm của hắn quá nhanh, rất nhiều người chỉ thấy ánh kiếm lóe lên chứ không thấy rõ Lãnh Điện Kiếm Thần ra tay như thế nào.
Lúc này, mọi người cảm thấy hoa mắt, khi nhìn thấy rõ thì chỉ thấy kiếm của Lãnh Điện Kiếm Thần đang kiềm giữ ngón tay của Lý Thất Dạ, ngón tay của Lý Thất Dạ nhẹ nhàng chạm lên lưỡi kiếm.
Ngón tay của Lý Thất Dạ chạm lên lưỡi kiếm, hắn nhẹ nhàng bình thản, dường như không hề quan tâm.
"Keng"
Lúc này, tiếng kiếm reo truyền đến tai của mọi người. Có thể thấy tốc độ ra kiếm của Lãnh Điện Kiếm Thần nhanh như thế nào, qua lâu như thế mà lúc này tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ mới truyền đến.
Nhìn thấy ngón tay của Lý Thất Dạ bị kiếm của Lãnh Điện Kiếm Thần ngăn lại, Dương Đình Vũ thở phào, hưng phân nói:
- Đại sư huynh thần võ vô song.
Dương Đình Vũ cho rằng Lãnh Điện Kiếm Thần ngăn cản được ngón tay của Lý Thất Dạ, thế nhưng Lãnh Điện Kiếm lại khổ không nói hết, bởi vì hắn sử dụng tất cả sức mạnh, thi triển tất cả ảo diệu thì mới miễn cưỡng chống lại một ngón tay hời hợt của Lý Thất Dạ. Hơn nữa đây đã là cực hạn của hắn, lúc này, hắn cảm thấy mình sắp đứng không nổi nữa, giống như có ngàn vạn ngọn núi đè nặng trên trường kiếm của hắn, hắn sắp không nâng nổi trường kiếm trong tay nữa rồi.
- Họ Lý, nhà ngươi quá ngông cuồng, thiên hạ còn rất nhiều người mạnh hơn ngươi...
Thấy được Lãnh Điện Kiếm Thần ngăn được ngón tay của Lý Thất Dạ, Dương Đình Vũ mừng rỡ như điên, quát lớn.
Thế nhưng, ngay lúc này, ngón tay của Lý Thất Dạ nhấn nhẹ một cái, trường kiếm của Lãnh Điện Kiếm Thần không chống đỡ nổi.
"Ba"
Dương Đình Vũ còn chưa nói hết thì đã bị sức mạnh của ngón tay cách không ép thành sương máu.