- Ách...
Nghe vậy, người nọ trợn mắt, nói chuyện lắp bắp:
- Tứ... Tứ... Tứ Đại Bảo Vương là xưng hô của một người?
- Tứ Đại Bảo Vương không phải là bốn người sao? Tại sao lại là một người?
Không chỉ có mỗi mình người nọ choáng váng, trên thực tế, rất nhiều tu sĩ đang có mặt ở đây đều choáng váng.
Từ trước tới giờ, mọi người đều cho rằng Tứ Đại Bảo Vương là bốn vị Bảo Vương, là chỉ bốn người, không ngờ Tứ Đại Bảo Vương là chỉ một người.
- Ta... ta luôn cho rằng Tứ Đại Bảo Vương là bốn người.
Rất nhiều người nhìn nhau, bọn họ đều choáng váng, đây là lần đầu tiên bọn họ biết Tứ Đại Bảo Vương là chỉ một người.
- Không tin tà cũng không sao.
Sau khi Tứ Đại Bảo Vương xuất hiện, Lý Thất Dạ chỉ nhìn thoáng qua, cười nhạt nói:
- Chờ khi ngươi trở thành thi thể nằm trên mặt đất rồi thì ngươi sẽ tin, khi đó ngươi sẽ cảm thấy lời nói của ta chính là kim ngôn ngọc ngữ.
- Trở thành thi thể nằm trên mặt đất là ai, bây giờ nói vẫn còn quá sớm.
Lý Thất Dạ vừa nói xong thì một tiếng nói già nua vang lên.
Lúc này chỉ thấy một ông lão ra khỏi rừng rậm. Ông lão này đầu tóc trắng xóa, tuổi già nhưng vẫn tráng kiện. Ông lão này khiến mọi người vừa nhìn là biết tuổi tác của hắn rất lớn, thế nhưng tinh thần của hắn vẫn còn phấn chấn.
- Hươu Khách Ông...
Nhìn ông lão đi ra từ rừng rậm, có người gọi nhỏ.
Thấy ông lão này, rất nhiều người nhận ra hắn. So với Tứ Đại Bảo Vương thì mọi người quen mặt Hươu Khách Ông hơn. Sở dĩ như vậy không phải chỉ bởi vì Hươu Khách Ông nổi tiếng hơn, mà còn vì Tứ Đại Bảo Vương rất ít khi rời khỏi Tàng Kim Động. Hơn nữa từ trước tới giờ mọi người đều cho rằng Tứ Đại Bảo Vương là bốn người chứ không phải là một người.
- Hươu Khách Ông nha, là một vị Chân Thần bất hủ rất khó lường.
Nhìn thấy Hươu Khách Ông, không ít tu sĩ cường giả nổi lòng tôn kính, nói:
- Hắn giống như hóa thạch sống ở Đế Thống Giới.
Mặc dù đương kim Đế Thống Giới, Hươu Khách Ông không phải là Chân Thần bất hủ cường đại nhất, rất nhiều người cho rằng so với Cổ Nhất Phi thì Hươu Khách Ông không bằng, vẫn còn chênh lệch một chút, mặt khác sau khi Bách Nhật đạo nhân đột phá sinh tử quan, trở thành trường tồn bất hủ thì xếp hạng của Hươu Khách Ông lại bị tụt xuống một hạng. Thế nhưng, Hươu Khách ông vẫn khiến một ít tu sĩ cường giả nổi lòng tôn kính.
- So với Bách Nhật đạo nhân thì ai già hơn?
Nhìn thấy Hươu Khách Ông, có người hỏi nhỏ.
- Hươu Khách Ông. Tính thời gian xuất đạo thì hắn xuất đạo sớm hơn Bách Nhật đạo nhân một thời đại, hắn chính là hóa thạch sống ở Đế Thống Giới.
Có lão tổ thế gia nói:
- Thế nhưng Đế Thống Giới là nơi cường giả vi tôn.
Sau khi Bách Nhật đạo nhân trở thành trường tồn bất hủ thì không ít người lầm tưởng Bách Nhật đạo nhân lớn tuổi hơn Hươu Khách Ông, thế nhưng trên thực tế Hươu Khách Ông lại lớn tuổi hơn Bách Nhật đạo nhân.
Mặc dù Đế Thống Giới thực lực vi tôn, thế nhưng thực lực của Hươu Khách Ông cũng không kém là mấy. Mặc dù kém hơn trường tồn bất hủ Bách Nhật đạo nhân, kém hơn Cổ Nhất Phi một chút, thế nhưng ở Đế Thống Giới rất khó tìm được người có thể sánh vai với hắn, huống chi hắn còn là Chân Thần bất hủ lớn tuổi nhất mà mọi người biết.
- Mọi chuyện thế gian, không tới phút cuối thì đừng bàn chuyện thành bại.
Hươu Khách Ông đi tới, hắn hạc phát đồng nhan, mang tới cảm giác hiền hòa, giống như một vị trưởng bối hết sức hiền lành dễ gần.
Đương nhiên cũng có người cười gằn, không thèm ngó tới. Nếu như Hươu Khách Ông là người hiền lành dễ gần thì sẽ không lấy mấy trăm vạn sinh mệnh tế luyện cấm khí, biểu hiện này của hắn chỉ là bộ mặt giả nhân giả nghĩa mà thôi.
- Không, không hề sớm.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Trong mắt ta, các ngươi đều là người đã chết,
chẳng qua chỉ là nằm xuống sớm nằm xuống muộn mà thôi, thế nhưng, không hề khác nhau gì cả.
Lời này vừa thốt, bất luận là Mộc Kiếm Chân Đế, hay là Hươu Khách Ông, hay là Tứ Đại Bảo Vương, ai cũng mặt mày khó coi. Cho dù lòng dạ của bọn họ có rộng rãi cách mấy đi nữa, cho dù bọn họ có hàm dưỡng cách mấy đi nữa thì trong lòng vẫn trào lên lửa giận.
Bọn họ chính là tồn tại uy chấn thiên hạ, có thể hiệu lệnh bát phương, bây giờ Lý Thất Dạ coi thường bọn họ, ở trong miệng Lý Thất Dạ bọn họ chính là thịt cá nằm trên thớt gỗ, mặc cho Lý Thất Dạ mổ xẻ, bọn họ không trào lên lửa giận mới là lạ đấy, dù sao bọn họ cũng là tồn tại uy phong bát phương.
- Khẩu khí thật lớn, ngươi cho rằng người trong thiên hạ đều là sâu kiến sao?
Lửa giận của Tứ Đại Bảo Vương lớn hơn, lúc này hắn không nhịn được, hừ lạnh một tiếng, hai mắt dâng trào kim quang, hai mắt của hắn giống như có thể phun ra kim tuyền, có thể hòa tan mọi tồn tại bất cứ lúc nào.
- Đúng.
Lý Thất Dạ rất dứt khoát, lạnh nhạt nói:
- Trong mắt ta các ngươi chính là sâu kiến, hơn nữa còn là mấy con sâu cái kiến tự tìm đường chết. Đã các ngươi dây dưa ta, như vậy ta sẽ nghiền chết các ngươi. Đối với ta, giẫm chết một con kiến với giẫm chết hai con kiến chẳng có gì khác nhau cả.
Lời này vừa thốt, lửa giận của ba người Mộc Kiếm Chân Đế càng mạnh hơn. Hai mắt Hươu Khách Ông trợn trừng, sáng chói như chiếu sáng tất cả mọi thứ trên thế gian. Dưới ánh mắt sáng chói của hắn, tất cả mọi thứ trên thế gian đều trở nên rõ ràng rành mạch.
Còn những người khác, nghe Lý Thất Dạ nói vậy thì chỉ biết nhìn nhau. Mọi người ngoại trừ cười khổ ra thì cũng chỉ biết cười khổ mà thôi, đệ nhất hung nhân ăn nói bá đạo như thế cũng không phải là chuyện lạ, ngay cả Bách Nhật đạo nhân hắn cũng không thèm điếm xỉa tới thì sao hắn phải điếm xỉa tới ba người Hươu Khách Ông chứ.
- Ba người Hươu Khách Ông liên thủ quyết đấu đệ nhất hung nhân, ai thắng ai thua đây?
Có người hỏi nhỏ.
- Chuyện này...
Nghe câu hỏi này, ngay cả lão tổ cổ lão có kinh nghiệm phong phú nhất cũng không trả lời được, cuối cùng đành phải trầm ngâm nói rằng:
- Chuyện này rất khó nói, từ đầu tới cuối ta chưa từng nhìn thấu đệ nhất hung nhân, ta không biết cực hạn của đệ nhất hung nhân như thế nào, cho nên, chuyện này rất khó nói.
Đổi lại là ngày trước, ba người Hươu Khách Ông liên thủ quyết đấu một vãn bối, mọi người không cần nghĩ thì cũng có thể khẳng định ba người Hươu Khách Ông sẽ đại thắng.
Bây giờ chuyện này xuất hiện trên người đệ nhất hung nhân, người này vô cùng yêu tà, mọi người nhất thời không thể khẳng định, mọi người không biết cực hạn của đệ nhất hung nhân như thế nào, hắn giống như không có cực hạn vậy.