Truyền thuyết lên thần sơn sẽ bị lực lượng trấn áp mạnh mẽ không gì sánh bằng, càng lên cao lực lượng trấn áp càng lớn. Bọn họ không chịu nổi lực lượng đó, không thể chống cự được, nếu cưỡng ép leo lên sẽ bị lực lượng vô cùng cường đại nghiền thành máu loãng.
Thật lâu trức kia khi Hộ Sơn tông còn tiên tổ vô địch thật sự thì vẫn có người leo lên thần sơn, vào Tiên Ma động. Về sau Hộ Sơn tông từng đời kém hơn đời trước, tiên hiền cuối cùng qua đời, không ai có thể leo lên thần sơn nữa.
Mỗi đời Hộ Sơn tông vtừng có cường giả thử leo lên thần sơn nhưng không ai thành công, các đời tử tôn đành phải bỏ cuộc, vì bọn họ không có năng lực leo thần sơn.
Quách Giai Tuệ mới dứt lời thì một giọng nói lạnh nhạt vang lên:
- Không, không có luân hồi nữa.
Quách Giai Tuệ hết hồn:
- Công tử!
Quách Giai Tuệ chỉ cùng Lý Thất Dạ phơi nắng, thuận miệng tán gẫu, không ngờ hắn tỉnh lại đột ngột vậy.
Quách Giai Tuệ vui vẻ nói:
- Công tử tỉnh... tỉnh rồi.
Lý Thất Dạ không để ý đến Quách Giai Tuệ, hắn nhìn thần sơn phía xa, đôi mắt hắn sâu thẳm như vượt qua vô tận lĩnh vực.
Không hiểu sao giờ phút này Quách Giai Tuệ cảm nhận nỗi buồn nhè nhẹ, dường như thương cảm đến từ Lý Thất Dạ.
Quách Giai Tuệ chống cằm ngơ ngác nhìn.
Lý Thất Dạ nhìn thần sơn, khẽ thở dài:
- Lão già, tuy ngươi hơi khốn kiếp nhưng trên con đường này ngươi vẫn là tiên hiền, vẫn là một người mở đường.
Lý Thất Dạ có chút buồn.
Trường Sinh Lão Nhân là Trường Sinh Tiêu Thị, dây dưa ân oán rất nhiều với Lý Thất Dạ.
Bây giờ Trường Sinh Tiêu Thị đã chết, mọi chuyện quá khứ tan biến theo mây khói.
Lý Thất Dạ khẽ thở dài:
- Không nhiều người có thể luôn kiên trì trên con đường này, rất ít. Tuy từng có người vô cùng kinh diễm, vô địch vạn cổ cố gắng, đấu tranh, chống cự, đáng tiếc càng nhiều người sa đọa. Nhưng ngươi cứ đi mãi, thật không dễ dàng. Dù ngươi là đồ khốn nhưng đáng tôn kính.
Trường Sinh Tiêu Thị chết đối với Lý Thất Dạ không mang ý nghĩa kẻ thù của hắn chết mà là người đi trên con đường này ngã xuống. Con đường này rất dài lâu, ai đều có khả năng gục ngã, càng nhiều người không ngã nhưng sa đọa.
Trải qua vạn cổ, qua nhiều đau khổ, vô số đại kiếp nạn, thậm chí hết thảy đều thành tro bụi, nhưng Trường Sinh Tiêu Thị không sa đọa, luôn kiên trì. Trong quá trình Trường Sinh Tiêu Thị mưu cầu các loại khả năng, suy nghĩ nhiều thủ đoạn, như Tiên Ma đạo thống cũng là thử nghiệm của lão.
Trường Sinh Tiêu Thị thử luân hồi, muốn tìm khả năng gỡ bỏ cảnh khó từ trong luân hồi. Nếu không vì vậy Trường Sinh Tiêu Thị đã chẳng đến Tam Tiên giới, lão đến không chỉ vì tìm đáp án cũng để kiếm thứ mình muốn.
Đáng tiếc cuối cùng Tam Tiên giới không cho Trường Sinh Tiêu Thị thứ lão muốn, không thể tìm ra đáp án trong lòng mình, cuối cùng lão đành rời khỏi đó trở lại thế giới của mình. Nên từ nay Trường Sinh Lão Nhân của Tiên Ma đạo thống không còn luân hồi chuyển kiếp.
Phút cuối Trường Sinh Tiêu Thị buông tay liều một phen, kết cục thì khỏi phải nói, mọi thứ thành mây khói.
May mắn trong Tam Tiên giới để lại truyền thừa của Trường Sinh Tiêu Thị.
Lý Thất Dạ mở mắt nhìn Quách Giai Tuệ, ra lệnh:
- Ngươi leo lên.
Quách Giai Tuệ lấy lại tinh thần, nhìn thần sơn, lắp bắp hỏi:
- Leo lên? Ta... ta... ta bò lên thần sơn?
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói xong chậm rãi nhắm mắt lại:
- Đúng, cõng ta leo lên.
Quách Giai Tuệ ngẩn ngơ, nàng nhìn mình lại ngó Lý Thất Dạ, nghi ngờ có phải hắn đang đùa không. Nhưng xem bộ dáng Lý Thất Dạ thì không giống đùa chút nào.
Quách Giai Tuệ ngây người. Thần sơn, trăm ngàn vạn năm qua không ai trong Hộ Sơn tông có
thể leo lên, đừng nói Quách Giai Tuệ, dù là người mạnh nhất Hộ Sơn tông cũng không thể bò lên. Nàng chỉ là đệ tử bình thường, không thể nào bò lên thần sơn được. Huống chi phải cõng Lý Thất Dạ lên thần sơn là chuyện không thể nào, đừng nói Quách Giai Tuệ, trong Hộ Sơn tông không ai làm được.
Quách Giai Tuệ lấy lại tinh thần, ngơ ngác nói:
- Ta... ta... ta không bò lên được, sợ... sợ là ta chưa bò đến giữa sườn núi... đã bị trấn áp thành huyết vụ.
Lý Thất Dạ nhắm mắt dưỡng thần, lạnh nhạt nói:
- Nên ngươi cõng ta.
Quách Giai Tuệ ngây người tại chỗ, không phải nàng không có tự tin, tự coi nhẹ mình, chuyện này là không thể được, chút thực lực như nàng làm sao bò lên thần sơn nổi.
Quách Giai Tuệ khờ khạo nói:
- Nhưng... nhưng... ta... ta có chút xíu đạo hạnh... không đối kháng lại lực lượng trấn áp của thần sơn được.
Hộ Sơn tông từng có Bất Hủ Chân Thần mạnh nhất nhưng không chống cự nổi lực lượng trấn áp của thần sơn, càng đừng nói đệ tử bình thường không chút quan trọng như Quách Giai Tuệ.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Chuyện đó không liên quan, quan trọng nhất là ngươi có quyết tâm, có ý chí kiên định thì lực lượng trấn áp sẽ không rơi vào người của ngươi.
Quách Giai Tuệ im lặng, không biết nên trả lời ra sao. Thật ra Quách Giai Tuệ hoàn toàn không biết gì về tình huống trên thần sơn, không chỉ mình nàng, Hộ Sơn tông không ai hiểu rõ về thần sơn.
Lý Thất Dạ mở mắt ra nhìn Quách Giai Tuệ:
- Ngươi nên hỏi là ngươi có thể chịu được thử thách như vậy không? Có đủ quyết tâm kiên định? Có đủ nghị lực kiên cường?
Quách Giai Tuệ không trả lời được, nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc bò thần sơn, vì chuyện này quá xa xôi với nàng, đệ tử bình thường nho nhỏ như nàng không nên làm. Dù Hộ Sơn tông quyết định bò thần sơn cũng nên là trưởng bối trong tông môn làm. Nhưng bây giờ Lý Thất Dạ kêu Quách Giai Tuệ bò thần sơn, quá đột ngột làm nàng không chút chuẩn bị.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói. từ từ khép mắt:
- Là tầm thường cả đời hay quyết định đi mạo hiểm một phen, nếm thử xem, tất cả chỉ trong một ý nghĩ của ngươi.
Quách Giai Tuệ im lặng một lúc lâu sau nàng hít sâu, cắn răng kiên định nói:
- Đươc, ta... ta đi! Ta bò!
Lý Thất Dạ đã nhắm mắt như đang ngủ, dường như không nghe thấy lời của Quách Giai Tuệ.
Khi Triệu Trí Đình nghe được quyết định của Quách Giai Tuệ thì giật mình kêu lên:
- Cái gì? Ngươi muốn bò thần sơn?
Quách Giai Tuệ đã quyết tâm, thái độ kiên định, ai khuyên cũng không ngăn được:
- Ta cõng công tử lên!
Nghe vậy Triệu Trí Đình bản năng liếc Lý Thất Dạ đang nằm, hắn không nhúc nhích, dường như ngủ say.
Triệu Trí Đình đã hiểu đây là ý của Lý Thất Dạ, nàng hít sâu gật đầu nói:
- Ta đi cùng ngươi.