Hộ Sơn tông suy sụp, toàn Hộ Sơn tông rời rạc, đệ tử bình thường, trưởng lão, hộ pháp không hăng hái tiến lên.
Với nhiều đại giáo cương quốc khi tu luyện phải làm đến tám mươi điểm, nhưng với Hộ Sơn tông thì được sáu mươi điểm đã đủ chuẩn.
Hộ Sơn tông lỏng lẻo trừ các loại lý do ra quan trọng nhất là trong thời gian dài không xuất hiện cường giả thật sự, không có thiên tài có thể khích lệ môn hạ đệ tử. Trong thời gian dài người mạnh nhất Hộ Sơn tông thường dừng bước ở Chân Thần, hiếm ai thành Đăng Thiên Chân Thần.
Thử nghĩ một truyền thừa môn phái mạnh nhất chỉ có thực lực Chân Thần thì sao xuất hiện danh sư? Có ai khích lệ môn hạ đệ tử anh dũng tiến lên?
Vì thế trong lòng nhiều đệ tử Hộ Sơn tông chỉ ước mơ là thành tựu đến cảnh giới Chân Thần. Nhiều trưởng lão, thậm chí trưởng lão trong lòng nghĩ rằng có cố gắng cả đời, dũng cảm tiến lên thì đột phá cảnh giới Chân Thần còn khó khăn chứ đừng nói trở thành Đăng Thiên Chân Thần, Bất Hủ Chân Thần.
Trong không khí như vậy khiến toàn Hộ Sơn tông, trưởng lão hay đệ tử bình thường đều có tâm lý chây lời, không khí tu luyện của Hộ Sơn tông rời rạc hơn đại giáo hoàng môn nhiều.
Cho đến ngày Lý Thất Dạ xuất hiện, thay đổi không khí, cục diện của Hộ Sơn tông.
Có sư tổ cường đại như Lý Thất Dạ đứng phía sau, trưởng lão, hộ pháp Hộ Sơn tông nhìn thấy hy vọng, trông thấy tia hy vọng chấn hưng Hộ Sơn tông. Đặc biệt là nội tình Hộ Sơn tông bị kích hoạt, đệ tử nào tu luyện cũng dễ hơn, còn có di tích tiên hiền, Chân Đế hiển thánh, là cơ hội vô cùng hiếm có cho các đệ tử.
Với điều kiện ưu tú như vậy, thời cơ vạn năm khó gặp, toàn Hộ Sơn tông dù là đệ tử bình thường hay trưởng lão, hộ pháp đều liều mạng tranh thủ tu luyện, không muốn bỏ qua cơ hội vạn năm khó gặp.
Trưởng lão, đệ tử Hộ Sơn tông hiểu rằng nếu bỏ lỡ cơ hội vạn năm khó gặp thì về sau không còn nữa.
Nên toàn Hộ Sơn tông bắt chặt cơ hội vạn năm hiếm có, cố gắng dũng cảm tu luyện, lòng họ nôn nóng.
Huống chi không chăm chỉ cần cù tu luyện thì không được Lý Thất Dạ chỉ điểm, họ sẽ bỏ lỡ cơ hội càng quý giá hơn nữa, toàn Hộ Sơn tông không cố tu luyện không được.
Đặc biệt trưởng lão, hộ pháp Hộ Sơn tông, họ đã một đống tuổi nhưng tu luyện liều mạng hừng hực còn hơn đệ tử bình thường.
Trước kia bọn họ không thấy hy vọng đột phá, hôm nay Lý Thất Dạ đem đến hy vọng cho họ, bọn họ không muốn bỏ qua cơ hội này. Nếu bây giờ không bắt giữ cơ hội, không được hắn chỉ điểm thì sau này cả đời họ sẽ kẹt lại đẳng cấp này, vĩnh viễn giậm chân tại chỗ.
Nên trưởng lão, hộ pháp Hộ Sơn tông liều mạng tu hành, muốn được cơ hội Lý Thất Dạ chỉ điểm dạy cho.
Trẻ tuổi thì tu hành càng dữ, vì Quách Giai Tuệ, Triệu Trí Đình là tấm gương tốt. Trước kia trong đệ tử đồng môn biết bao người bỏ xa hai nàng.
Đặc biệt Quách Giai Tuệ, nàng rất bình thường trong môn hạ đệ tử, dạo này nàng tu hành bay nhanh như tên bắn, bỏ xa đồng môn. Có thành tựu lớn như vậy Quách Giai Tuệ vẫn cắm cúi tu hành, vì thế đồng môn sư huynh đệ không chịu lạc hậu, cũng hùng dũng tu hành, muốn có thành tựu lớn.
Đệ tử Hộ Sơn tông hừng hực tu luyện, thời gian trôi nhanh, chớp mắt nửa năm đã qua. Trong nửa năm Hộ Sơn tông tu luyện siêu nhanh, với một số người tu luyện nửa năm mà hơn mười năm hay càng lâu.
Đặc biệt với trưởng lão, hộ pháp Hộ Sơn tông, trước đó bọn họ đã tích lũy, lắng đọng, đến ngày nay họ còn kẹt ở bình cảnh không tiến thêm được. Giờ có Lý Thất Dạ chỉ điểm cộng thêm Hộ Sơn tông tuôn ra
lực lượng đại đạo không ngừng phụ trợ, biết bao trưởng lão, hộ pháp đột phá bình cảnh, tiến vào đẳng cấp hoàn toàn mới.
Không khí tu luyện trong Hộ Sơn tông nóng bỏng chưa từng có, đệ tử vùi đầu tu hành, mất ăn mất ngủ.
Hôm nay tông chủ Trần Duy Chính vội vàng chạy đến báo cáo với Lý Thất Dạ:
- Sư tổ, Phù đại nhân Tuần Sử của Bát Quái Cổ quốc đến!
Lý Thất Dạ nằm yên như đang ngủ, dường như không nghe thấy gì.
Trần Duy Chính đã thói quen Lý Thất Dạ như vậy, tiếp tục bảo:
- Phù đại nhân đến vì Thánh Hiền Quan, e rằng Bát Quái Cổ quốc sẽ không cho phép Hộ Sơn tông chúng ta xuất thân tiên hiền mới, sẽ cướp đi Thánh Hiền Quan. Xin sư tổ quyết định.
Lẽ ra lập tiên hiền là chuyện riêng trong tông môn Hộ Sơn tông, không cần người ngoài xen vào. Tông môn đại giáo khác trong Tiên Ma đạo thống không có tư cách nhúng tay.
Đáng tiếc hiện tại thời đại đổi thay, Hộ Sơn tông đã suy yếu. Tiên hiền của Hộ Sơn tông gánh vác trách nhiệm lớn là nghênh đón Thủy Tổ Trường Sinh Lão Nhân luân hồi chuyển kiếp.
Có thể nói chức vị tiên hiền có ý nghĩa không nhỏ trong Tiên Ma đạo thống, địa vị rất tôn sùng.
Dù sao qua các đời đến nay chỉ tiên hiền mới có tư cách nghênh tiếp Thủy Tổ Trường Sinh Lão Nhân luân hồi chuyển kiếp, ngẫm lại xem địa vị cao thượng biết bao, thân phận tôn quý cỡ nào.
Thân phận như vậy xứng là dòng chính, chính thống trong Tiên Ma đạo thống.
Nhưng Bát Quái Cổ quốc là một trong những truyền thừa môn phái mạnh nhất đương thời, bọn họ không có thân phận đó, không được chính thống như vậy.
Giờ nếu Hộ Sơn tông ra một tiên hiền, hoặc Thánh Hiền Quan trở về Hộ Sơn tông làm sao không khiến Bát Quái Cổ quốc thèm thuồng? Huống chi Hộ Sơn tông ngày nay đã xuống dốc, Bát Quái Cổ quốc muốn cướp một Thánh Hiền Quan không là việc nhỏ.
Nên sau khi được tin tức Bát Quái Cổ quốc phái một vị Tuần Sử đến.
Lý Thất Dạ nhắm mắt lạnh nhạt nói:
- Đến thì gặp, có gì ghê gớm.
Trần Duy Chính cười gượng, xoa tay lúng túng nói:
- Nhưng thưa sư tổ, Phù Tuần Sử là Đăng Thiên Chân Thần tam trọng thiên.
Hộ Sơn tông bọn họ người mạnh nhất là gã, mới chỉ là Chân Thần. Bát Quái Cổ quốc phái một vị Đăng Thiên Chân Thần tam trọng thiên đến, nếu muốn cướp Thánh Hiền Quan thì Hộ Sơn tông ngăn nổi không?
Trần Duy Chính muốn bảo vệ Thánh Hiền Quan, Quách Giai Tuệ cũng không có năng lực này. Trong Hộ Sơn tông không ai ngăn được Tuần Sử của Bát Quái Cổ quốc.
Đây là lý do Trần Duy Chính báo cáo với Lý Thất Dạ, nếu không phải việc lớn thì gã đã không dám đến quấy rầy hắn.
Lý Thất Dạ ra lệnh:
- Đẩy ta đi.
Quách Giai Tuệ nghe lời đẩy xe lăn.
Thấy Lý Thất Dạ đồng ý ra tay, Trần Duy Chính mừng rỡ. Việc lớn đã định, miễn Lý Thất Dạ đồng ý ra tay là chắc chắn giữ được Thánh Hiền Quan.
Trong đại sảnh nghị sự của Hộ Sơn tông vốn là nơi cao tầng họp, nhưng bây giờ bị khách từ Bát Quái Cổ quốc đến chiếm mất.