Đế Bá

Dùng Kiếm Của Ngươi Chém Ngươi (1)


trước sau

Cuối cùng Tề Phong Kiếm Thánh dứt khoát chịu hèn, hảo hán không ngại chịu thiệt trước mắt:

- Đạo hữu, tục ngữ nói rất hay, giết người chẳng qua rơi đầu xuống đất. Cuộc chiến lần này là ta thiên vị, lỗi ở phần ta, ta nhận.

Tề Phong Kiếm Thánh chắp tay chậm rãi nói:

- Oan gia nên giải không nên kết, núi không dời thì nước dời. Hôm nay gặp nhau là duyên phận, Tề Phong quốc ta hoan nghênh đạo hữu đến làm khách.

Mọi người nhìn nhau, rõ ràng Tề Phong Kiếm Thánh đang xuống nước, tỏ ra yếu thế với Lý Thất Dạ.

Hết cách, Lý Thất Dạ mạnh hơn Tề Phong Kiếm Thánh rất nhiều, hảo hán không ngại chịu thiệt trước mắt, núi xanh còn đó sợ gì không củi đốt, giữ được mạng sống sau này báo thù không muộn.

Thấy Tề Phong Kiếm Thánh đã mềm giọng, nhiều người nhìn sang Lý Thất Dạ.

Trong mắt nhiều người thì Hộ Sơn tông rất nhỏ yếu, nếu Hộ Sơn tông muốn vươn lên thì lựa chọn tốt nhất là thiếu một kẻ thù, nhiều một bằng hữu. Nếu thừa dịp này cho Tề Phong Kiếm Thánh bậc thang, nói câu dễ nghe cho lão thì không chừng Hộ Sơn tông và Tề Phong quốc sẽ có mối quan hệ, là chuyện tốt cho Hộ Sơn tông.

Lý Thất Dạ không thuận theo, không dao động:

- Vẫn câu cũ, cho ngươi hai lựa chọn, tự làm hay ta ra tay.

Tề Phong Kiếm Thánh sắc mặt khó xem quát:

- Ngươi...!

Lão đã cúi người rồi chẳng ngờ Lý Thất Dạ vẫn cắn chết không nhả!

Lý Thất Dạ liếc Tề Phong Kiếm Thánh một cái, lạnh nhạt nói:

- Nhìn là biết ngươi sẽ không tự sát. Ra tay đi, đây là cơ hội duy nhất của ngươi, nếu ngươi đỡ được một chiêu thì ta cho ngươi sống rời khỏi.

Tề Phong Kiếm Thánh trừng Lý Thất Dạ, mắt rực cháy lửa giận:

- Ngươi...!

Làm Kiếm Thánh của Tề Phong quốc, mặc dù Tề Phong Kiếm Thánh không phải cường giả tuyệt thế vô song nhưng đạo nghệ kiếm đạo rất kinh người. Các lão tổ Bất Hủ Chân Thần của Tề Phong quốc cũng không dám coi thường lão, không dám nói một chiêu đánh bại lão, thậm chí lấy mạng lão.

Giờ phế nhân ngồi xe lăn dám coi khinh lão, nói lão không đỡ nổi một chiêu cúa hắn. Thái độ coi rẻ đó đối với Tề Phong Kiếm Thánh là nhục nhã lớn.

Tề Phong Kiếm Thánh tức giận bật cười, hét to một tiếng:

- Tốt tốt tốt! Hôm nay dù bản tọa có liều mạng cũng muốn thỉnh giáo, nhìn xem Hộ Sơn tông ghê gớm cỡ nào, xem Hộ Sơn tông ra nhân vật lợi hại thế nào!

Đinh!

Một tiếng kiếm ngân, Tề Phong Kiếm Thánh vừa dứt lời liền chậm rãi rút ra kiếm to lão cõng sau lưng.

Trước đó Tề Phong Kiếm Thánh còn mềm giọng uốn mình trước mặt Lý Thất Dạ, đó là vì lão tiếc mạng, nghĩ mình không đánh lại hắn.

Nhưng bị Lý Thất Dạ coi rẻ, nói lão đường đường là Kiếm Thánh mà không đỡ nổi một chiêu, khiến lão tức xì khói. Kiếm Thánh lão dù có phải liều mạng cũng quyết chống đỡ một chiêu trong tay Lý Thất Dạ, dù thua mất mạng cũng quyết bảo vệ tôn nghiêm vượt qua một chiêu.

Không thể nói Tề Phong Kiếm Thánh là người rất sợ chết, đúng là lão tiếc mạng, khi cần thiết sẵn sàng cúi đầu hèn nhát chỉ để giữ mạng.

Lúc này Tề Phong Kiếm Thánh chấp nhận liều mạng bảo vệ tôn nghiêm đỡ một chiêu, dù lão có phải thua mất mạng sống cũng quyết liều với Lý Thất Dạ. Lúc này đối với Tề Phong Kiếm Thánh thì tôn nghiêm vượt qua một chiêu quý giá còn hơn mạng sống của lão.

Lý Thất Dạ nhìn Tề Phong Kiếm Thánh nổi khùng lên, lạnh nhạt nói:

- Còn có chút cốt khí của Kiếm Thánh, không đến nỗi vứt hết cốt khí của Kiếm Thánh. Thôi được, vì chút cốt khí này của ngươi sẽ cho ngươi chết tốt.

Tề Phong Kiếm Thánh tức giận bật cười:

- Tốt, vậy bổn tọa chờ xem ngươi làm sao cho bổn tọa chết tốt.

Lúc này Tề Phong Kiếm Thánh đã hoàn toàn bất chấp, hành động thoải mái hơn nhiều, không bó tay bó chân như vừa rồi. Giờ Tề Phong Kiếm Thánh dâng lên lòng dũng cảm, trong lòng lâng lâng.

Lý Thất Dạ hờ hững nói, không thèm nhìn lão:

- Ra tay đi.

Đinh!

Tiếng kiếm ngân không dứt bên tai, hai tay Tề
Phong Kiếm Thánh nắm kiếm to, huyết khí như hồng, chân khí như giao long.

Đinh!

Một chuỗi tiếng kiếm ngân nối liền, sau lưng Tề Phong Kiếm Thánh xòe ra các thanh cự kiếm như chim công xòe đuôi. Khi mỗi thanh cự kiếm xòe ra sau lưng lão thì kiếm đạo sâm la, từng lớp tường kiếm tựa như đúc tất cả kiếm thành ngai vua thiết kiếm.

Ong ong ong ong ong!

Kiếm đạo sâm la, cự kiếm trong tay Tề Phong Kiếm Thánh kiếm khí hùng hồn, có khí tượng càn quét mười ba châu. Trong kiếm khí chìm nổi các dị tượng, lực lượng đại đạo bàng bạc.

Nhìn kiếm đạo của Tề Phong Kiếm Thánh bàng bạc, đám lão tổ ngoài giáo trường gật gù khen:

- Hay cho Tề Phong Kiếm Thánh, kiếm đạo tinh diệu vượt xa Đăng Thiên Chân Thần cùng đẳng cấp.

Tề Phong Kiếm Thánh thét dài:

- Giết!

Tề Phong Kiếm Thánh một kiếm chém xuống, kiếm chém mặt trời trăng sao, kiếm đứt đoạn lục đạo luân hồi, kiếm chém nát âm dương thái cực. Cự kiếm của Tề Phong Kiếm Thánh kéo chuỗi tàn ảnh dài.

Khi tàn ảnh dài vụt qua tựa như kiếm ảnh rợp trời, rõ ràng là kiếm chém xuống nhưng khiến người cảm giác chìm trong biển kiếm. Cự kiếm vô cùng vô tận chém tới, biển kiếm luân hồi luân phiên chém, dường như vĩnh viễn không đỡ hết kiếm thế.

Đinh!

Kiếm ngân bên tai, bóng kiếm ngập trời chợt ngừng lại, tất cả trở nên tĩnh lặng.

Mọi người nhìn kỹ lại thấy ngón tay Lý Thất Dạ kẹp cự kiếm. Mới rồi biển kiếm ngập trời giống như ngàn vạn thanh kiếm chém vào Lý Thất Dạ, nhưng khoảnh khắc này tựa như ngón tay hắn kẹp hết ngàn vạn cự kiếm gộp lại thành một.

Giây phút Lý Thất Dạ kẹp cự kiếm của Tề Phong Kiếm Thánh bỗng kiếm ngân rung trời.

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Kiếm ngân vang, ngàn vạn thanh cự kiếm sau lưng Tề Phong Kiếm Thánh chợt như nộ tiễn bắn hướng Lý Thất Dạ.

Khoảng cách giữa Tề Phong Kiếm Thánh và Lý Thất Dạ rất gần, khi trăm ngàn vạn thanh cự kiếm sau lưng lão cùng oanh sát hắn thì trong tiếng đinh đang không chỉ nghiền nát hư không, cắt nát thiên địa. Ngàn vạn cự kiếm oanh sát như muốn nghiền Lý Thất Dạ thành thịt nát.

Nhưng vào khoảnh khắc sống chết chợt vang tiếng tiếng kiếm ngân xé rách khung trời. Cự kiếm kẹt trong tay Lý Thất Dạ bỗng như vạn kiếm ra khỏi ổ, trăm ngàn vạn cự kiếm bay lên trời, giang rộng ra.

Đinh!

Cự kiếm giãn ra chém thẳng xuống dấy lên són dữ vạn trượng. Sóng kiếm chém xuống đập tan tất cả.

Sóng kiếm bay vút lên trời chém đứt ngàn vạn cự kiếm, kiếm thế không ngừng, bay đi với tốc độ vô cùng tuyệt luân chém hướng Tề Phong Kiếm Thánh.

Trong khoảnh khắc Tề Phong Kiếm Thánh biến sắc mặt, hét to:

- Nguy rồi!

Tề Phong Kiếm Thánh nhanh chóng thụt lùi nhưng đã muộn.

Một tiếng hét vô cùng thê thảm vang lên:

- A!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện