Không ngờ thế cục đảo ngược, trong khoảnh khắc này mọi người chợt hiểu ra người không thể sống ra khỏi hành cung là nhóm Trung Vực Thánh Nữ chứ không phải Lý Thất Dạ.
Trong thế cục hôm nay, các đệ tử Trung Vực Thánh Địa, bao gồm Trung Vực Thánh Nữ, các vị lão tổ không chừng chẳng còn ai sống ra hành cung được.
Trung Vực Thánh Nữ chợt đứng dậy, biểu tình lạnh lùng nói:
- Để ta!
Thấy Trung Vực Thánh Nữ đứng lên nghênh chiến, nhiều người thầm toát mồ hôi lạnh giùm nàng. Mọi người đều nhìn ra được Trung Vực Thánh Nữ không đánh lại Đệ Nhất Hung Nhân.
Mặc dù Trung Vực Thánh Nữ là Đăng Thiên Chân Thần cửu trọng thiên, nhưng Lý Thất Dạ sư tổ Hộ Sơn tông giết cả Bất Hủ Chân Thần, Đăng Thiên Chân Thần bình thường là cái thá gì. Dù có là Đăng Thiên Chân Thần cửu trọng thiên cũng phải chịu chết dưới kiếm của Lý Thất Dạ.
Có cường giả lẩm bẩm:
- Trung Vực Thánh Nữ có thể đỡ được một kiếm kia không?
Không phải mọi người xem nhẹ Trung Vực Thánh Nữ, coi thường gì nàng, chẳng qua thực lực cách biệt rõ rành rành. Chênh lệch thực lực xa như vậy, mọi người lo cho Trung Vực Thánh Nữ không đỡ nổi một kiếm của Lý Thất Dạ.
Sự thật đúng như vậy, mới rồi Dung Hư Lão Tổ của Trung Vực Thánh Địa còn bị Lý Thất Dạ một kiếm giết chết. Dung Hư Lão Tổ mạnh hơn Trung Vực Thánh Nữ không biết bao nhiêu lần, huống chi tình hình lúc đó có lão tổ mạnh còn hơn Dung Hư Lão Tổ ra tay cứu, nhưng cuối cùng vẫn mất mạng dưới nhát kiếm của Lý Thất Dạ.
Có Bất Hủ Chân Thần do dự nói:
- Có lẽ sẽ vùng vẫy được một chút. Tuy Trung Vực Thánh Nữ là Đăng Thiên Chân Thần cửu trọng thiên nhưng nàng từng tu luyện vô thượng bí tương, nghe nói có tổ khí. Mặc dù về đạo hạnh thực lực không thể so sánh Bất Hủ, nhưng không chừng nàng có chút thủ đoạn tự bảo vệ mình.
Làm truyền nhân của Trung Vực Thánh Địa, Trung Vực Thánh Nữ có được vô số báu vật, nàng có ưu thế người khác không có. Nhưng mọi người không xem trọng nàng có thật sự đỡ được nhát kiếm của Lý Thất Dạ. Bất Hủ Chân Thần cũng không cho rằng Trung Vực Thánh Nữ làm được.
Lý Thất Dạ nhướng mí mắt liếc Trung Vực Thánh Nữ, cười khẽ:
- Ngươi sao? Một kiếm ra chắc chắn chết.
Lý Thất Dạ nói hờ hững tùy ý, một câu quyết định sống chết. Mặc kệ là tồn tại như Trung Vực Thánh Nữ vào lúc này cũng thật nhỏ nhoi.
Trung Vực Thánh Nữ lạnh lùng nói, vẻ mặt lạnh băng trang trọng:
- Có được hay không rất nhanh sẽ biết kết quả.
Trong lòng Trung Vực Thánh Nữ đã chuẩn bị tâm lý chịu chết.
Lý Thất Dạ giết nhiều cường giả đệ tử của Trung Vực Thánh Địa, giữa Trung Vực Thánh Địa và Hộ Sơn tông không có đường cứu vãn. Không diệt Hộ Sơn tông thì Trung Vực Thánh Địa không thể đứng vững gót chân trong Tiên Ma đạo thống, quyền uy của Trung Vực Thánh Địa sẽ mất hết. Nên ngày hôm nay giữa Trung Vực Thánh Địa và Hộ Sơn tông nhất định phải cá chết lưới rách.
Trung Vực Thánh Nữ biết rõ là chịu chết vẫn phải làm, vì là Thánh Nữ của Trung Vực Thánh Địa, hoàng hậu tương lai của Bát Quái Cổ quốc, nàng không thể van xin Lý Thất Dạ tha cho, tuyệt đối không thể cúi đầu hướng Lý Thất Dạ. Vì trên vai Trung Vực Thánh Nữ không chỉ gánh vinh diệu của Trung Vực Thánh Địa còn có vinh diệu Bát Quái Cổ quốc. Trung Vực Thánh Nữ chỉ có cái chết, không thể đánh mất tôn nghiêm và vinh diệu của hai đại giáo cương quốc.
Trung Vực Thánh Nữ chậm rãi từ phía trên đi xuống, biểu tình nghiêm nghị. Nàng hiểu lần này đi là không về được, đã chuẩn bị tâm lý chịu chết.
Trung Vực Thánh Nữ đi xuống, lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ:
- Ta đỡ một kiếm của ngươi...
Trung Vực Thánh Nữ biết mình sẽ chết nhưng vẫn không cúi thấp đầu cao quý, nàng sẽ chiến đến cùng với Lý Thất Dạ.
Rầm!
Khi Trung Vực Thánh Nữ sắp
chiến với Lý Thất Dạ chợt một người giáng xuống che trước mặt nàng, áo khoác phần phật, tựa như một thần linh vô thượng sừng sững tại đó.
Đấy là một lão nhân, tóc bạc xõa vai, mái tóc bạc lấp lánh sáng, mỗi cọng tóc bạc như sợi tơ tôn lên lão cao lớn uy vũ, mạnh mẽ.
Khi người như vậy đứng ở đó như ngọn núi vô cùng cao lớn, không ai có thể vượt qua được.
Trung Vực Thánh Nữ nhìn thấy lão nhân đó, kêu lên:
- Tổ Vương!
Nhìn lão nhân, có lão tổ đại giáo thầm la lên:
- Trung Vực Tổ Vương! Là một trong các lão tổ mạnh nhất Trung Vực Thánh Địa, ở thời đại trước đã là một Ngàn Kiếp Bất Hủ Chân Thần!
Nhiều Bất Hủ Chân Thần đều nghe uy danh của Trung Vực Tổ Vương, không ngờ hôm nay lão tự mình giá lâm:
- Trung Vực Tổ Vương, là lão tổ hạng nặng của Trung Vực Thánh Địa.
- Không ngờ Trung Vực Tổ Vương chưa tọa hóa.
Cái tên Trung Vực Tổ Vương từng vang dội khắp Trung Vực Thánh Địa, từng là lão tổ tiếng tăm lừng lẫy, thuở còn trẻ là thiên tài kinh tài tuyệt diễm.
Lý Thất Dạ liếc Trung Vực Tổ Vương một cái, cười nói:
- Vừa rồi là ngươi ra tay.
Trường kiếm vẫn đặt trên chân Lý Thất Dạ, hắn vẫn không để bụng.
Thái độ của Lý Thất Dạ làm con ngươi Trung Vực Tổ Vương co rút, biết rõ thực lực của lão mà hắn không thèm nhìn nhiều, không xem lão ra gì, có thể tưởng tượng hắn mạnh cỡ nào.
Trung Vực Tổ Vương biết Trung Vực Thánh Địa đã đạp phải đinh, nhưng ngàn vạn đệ tử đã chết thảm trong tay Lý Thất Dạ, Trung Vực Tổ Vương làm lão tổ không thể lùi bước, phải đòi lấy một giải thích cho đệ tử đã chết.
Mắt Trung Vực Tổ Vương rực sáng bắn ra tia sáng lạnh:
- Hộ Sơn tông khi nào có sư tổ như tôn giả?
Khi đôi mắt Trung Vực Tổ Vương phát sáng như vượt qua sông dài thời gian nhìn Lý Thất Dạ, muốn xem thấu manh mối từ người hắn.
Mặc kệ đôi mắt của Trung Vực Tổ Vương diễn biến ảo diệu, thôi diễn đại đạo cỡ nào đều không thể xem thấu chút manh mối từ người Lý Thất Dạ, không thể thôi diễn ra chút xíu dấu vết lại.
Trung Vực Tổ Vương vắt óc cũng không nghĩ ra Hộ Sơn tông khi nào có một vị sư tổ như thế, lão không thể ghép Lý Thất Dạ và bất cứ sư tổ cường đại nào Hộ Sơn tông từng có. Xưa kia Hộ Sơn tông từng ra nhiều sư tổ cường đại, nhưng Trung Vực Tổ Vương nghĩ mãi không thể tưởng tượng có sư tổ nào giống Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Trên đời vốn tràn ngập ngoài ý muốn và niềm vui bất ngờ, không biết cũng không có gì lạ.
Trung Vực Tổ Vương hét to một tiếng:
- Được, bổn tọa đỡ một kiếm của ngươi!
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, mười hai mệnh cung phóng lên cao nháy mắt trải thành đại đạo. Đại đạo đơn giản mà hùng hậu như vượt qua xưa nay, vượt qua thời gian, ngược dòng tuyên cổ. Trung Vực Tổ Vương như đứng ở đầu này sông dài thời gian nhưng lão tùy thời sẽ lướt đến thời đại tuyên cổ khác.