Lý Thất Dạ nhìn pho tượng Viễn Hoang Thánh Nhân đã vỡ nát, hắn không hề ngạc nhiên, lạnh nhạt nói:
- Tẩy tội, tẩy tội gì?
Đáp án chỉ có Viễn Hoang Thánh Nhân biết, hoặc với Viễn Hoang Thánh Nhân thì tẩy tội gì không quan trọng, quan trọng nhất là thái độ với đại đạo.
Tồn tại giống như Viễn Hoang Thánh Nhân từng quang minh sáng soi phổ độ chúng sinh. Có lẽ trong lòng Viễn Hoang Thánh Nhân quang minh và hắc ám là cùng nguồn, quang minh hay hắc ám chỉ là một ý nghĩ.
Người đời không thể hiểu cách nghĩ này, thế tục không chấp nhận được, chỉ khi đến cảnh giới như Viễn Hoang Thánh Nhân mới thật sự hiểu áo nghĩa trong đó.
Tẩy tội, tẩy tội gì? Điều này có lẽ không quan trọng, nếu không thì tại sao Viễn Hoang Thánh Nhân không thể khiến quang minh chiếu rọi đến chỗ này? Thật sự là vì không thể chiếu vào sao?
Lý Thất Dạ chợt cười, lắc đầu nói:
- Trở về đi.
Lý Thất Dạ cầm Tẩy Tội kiếm rời đi.
Ta từng quang minh chiếu khắp!
Viễn Hoang Thánh Nhân đã nói câu này, nhưng đời sau ít ai nghe được, càng hiếm người hiểu được ý nghĩa câu nói.
Nhìn Lý Thất Dạ cõng Tẩy Tội kiếm rời đi, Triệu Thu Thực vội hỏi:
- Còn... còn... còn Tẩy Tội kiếm?
Lý Thất Dạ cười bước đi, không quay đầu lại:
- Ai lấy được nó thì nó là của người đó.
Triệu Thu Thực ngu ngơ, không biết làm sao, nên làm gì. Tẩy Tội kiếm là báu vật của Tẩy Tội viện, có thể nói là bảo bối trận viện, giờ bị Lý Thất Dạ chiếm làm của riêng, điều này không hợp lý.
Triệu Thu Thực khó khăn tỉnh táo lại, giật mình chạy đi báo cho viện trưởng đại nhân.
Khi Triệu Thu Thực thấy Đỗ Văn Nhụy thì gã đang nấu trà, dường như chuyện kinh thiên động địa vừa rồi không kinh động gã.
Triệu Thu Thực gặp Đỗ Văn Nhụy, báo cáo chuyện xảy ra trong Tẩy Tội viện.
Đỗ Văn Nhụy nghe Triệu Thu Thực báo cáo, không kinh, không căng thẳng, chậm rãi nhấp trà thơm.
Đỗ Văn Nhụy chỉ gật đầu nói:
- Ừm, ta biết.
Dường như Đỗ Văn Nhụy đã tận mắt thấy hết những gì xảy ra.
Triệu Thu Thực là người thành thật, lo lắng hỏi:
- Vậy... Đặng tiền bối thì sao? Lỡ như... Bắc Viện truy cứu...
Nghĩ đến đây Triệu Thu Thực rùng mình.
Đặng Nhâm Sâm là lão sư của Bắc Viện, tuy không phải lão sư mạnh nhất, ưu tú nhất, chỉ là lão sư bình thường nhưng đã dạy học rất lâu trong Bắc Viện, dạy ra nhiều học sinh. Bây giờ Đặng Nhâm Sâm chết thảm trong Tẩy Tội viện bọn họ, lỡ bị Bắc Viện truy cứu thì lớn chuyện.
Làm viện trưởng đại nhân, Đỗ Văn Nhụy không chút ngạc nhiên về cái chết của Đặng Nhâm Sâm, cũng không bận lòng, dường như chuyện này rất bình thường:
- Yên tâm, ta biết cách nói với Bắc Viện.
Thấy viện trưởng đại nhân đã có quyết định thì Triệu Thu Thực thở phào, lại hỏi:
- Vậy còn... Tẩy Tội kiếm?
Đỗ Văn Nhụy cười nói:
- Tẩy Tội kiếm luôn đợi người hữu duyên, chỉ người hữu duyên mới có được nó. Lý đồng học có thể lấy được Tẩy Tội kiếm tức là hắn được Tẩy Tội kiếm công nhận, sau này Tẩy Tội kiếm là của hắn.
- A.
Trong một chốc Triệu Thu Thực không phản ứng lại, ngây ngốc ậm ừ.
Đỗ Văn Nhụy bí hiểm nói:
- Thu Thực, ngươi là hạt giống tốt của học viện chúng ta, về nhân phẩm hay thiên phú đều không kém. Sau này hãy đi theo Lý đồng học nhiều vào.
Triệu Thu Thực lấy lại tinh thần, hiểu lầm ý của Đỗ Văn Nhụy:
- Thưa viện trưởng đại nhân, ta nhất định sẽ bảo vệ hắn, tuyệt đối không để người khác cướp Tẩy Tội kiếm của Lý sư đệ!
Triệu Thu Thực tưởng viện trưởng đại nhân sợ có người cướp Tẩy Tội kiếm của Lý Thất Dạ nên dặn dò gã đi theo hắn, tốt nhất là một tấc không rời.
Đỗ Văn Nhụy cười bí hiểm, không chọc thủng:
- Đi đi.
Đỗ Văn Nhụy biết chuyện như vậy thường chỉ xem duyên phận, không cưỡng cầu được.
Triệu Thu Thực lấy lại tinh thần, lại vái Đỗ Văn Nhụy sau đó rời đi.
Tẩy Tội kiếm bị học sinh mới nhập học Lý Thất Dạ lấy
đi, các học sinh Tẩy Tội viện kinh thán.
Nhiều học sinh hâm mộ nói:
- May mắn ghê, bao nhiêu người thử Tẩy Tội kiếm nhưng không thấy ai thành công, hắn vừa cầm liền làm được, siêu may mắn luôn.
Có học sinh cười nói:
- Cái này gọi là lù khù vác cái lu, Lý đồng học xuất thân từ Tội tộc địa vị thấp hèn, nhìn bộ dạng khờ khạo của hắn đối với chuyện này cũng thiếu sợi dây gân. Xem ra ngốc cũng không phải chuyện xấu.
Thái độ hờ hững của Lý Thất Dạ ở trong mắt một số học sinh Tẩy Tội viện là thiếu thần kinh, khờ khạo.
Nhiều học sinh Tẩy Tội viện còn chưa lấy lại bình tĩnh từ biến dị kinh người, ngay hôm đó chợt vang tiếng nổ điếc tai, dường như có tảng đá siêu to đập trúng Tẩy Tội viện.
Tẩy Tội viện lắc lư, trong tiếng nổ cuồng phong rít gào, cát bay đá chạy, vô số lá cây bị thổi tán loạn, cây gãy hoa tàn.
Một bàn chân siêu to đạp vào Tẩy Tội viện, nguyên viện sắp bị nó đạp lún.
Học sinh sợ hết hồn lấy lại tinh thần, ngước đầu lên thấy con sư tử đực khổng lồ đứng trong Tẩy Tội viện:
- Ôi mợ ơi!
Con sư tử đực hình thể rất cao to, nó cao ngàn trượng, khi đứng trên mặt đất thì vai có thể gánh cả bầu trời, cái đuôi dài như sơn mạch, vẫy nhẹ là có thể đập sụp đất đai.
Da lông màu hoàng kim, mỗi cọng lông sư tử vô cùng thô to, nhìn như thác nước hoàng kim đổ xuống, tựa như thác nước hoàng kim siêu lớn chảy trước mặt mọi người.
Một con sư tử đực hoàng kim to như thế đứng trước mặt mọi người là vô cùng đồ sộ.
Khiến người run rẩy nhất là sư tử đực hoàng kim phát ra thú khí, nó hít thở phun ra nuốt vào hơi thở hỗn độn trùng kích thiên địa. Hơi thở thú ập vào mặt như có ức vạn thú triều lao đến, ức vạn sư tử đói nhào lên xé xác họ ra thành từng mảnh.
Hơi thở thú khủng bố làm học sinh Tẩy Tội viện khó đứng vững, chân run cầm cập ngồi bệch xuống đất, có người bị đè nằm sấp.
Có tiếng hừ lạnh như sấm nổ:
- Hừ!
Các học sinh đạo tâm rung động, người mềm nhũn. Thần uy vô thượng tràn ngập Tẩy Tội viện, các học sinh bị thần uy trấn áp nằm sấp dưới đất không đứng dậy nổi.
Mọi người mới thấy rõ có lão nhân ngồi trên lưng sư tử đực hoàng kim, một lão nhân cao to vạm vỡ, tóc dài màu hoàng kim. Lão như con sư tử, đặc biệt đôi mắt rất sắc bén, nếu bị nhìn sẽ chân mềm như bún.
Viện trưởng Đỗ Văn Nhụy lộ ra lộ mặt, chắp tay khom người hướng lão nhân:
- Thánh Đốc đại nhân hãy thu thần uy, đừng làm sợ đám trẻ chưa thấy trường hợp lớn.
Vù vù!
Cuồng phong rít gào, sư tử bay lên trời cao, thân thể siêu khổng lồ che lấp bầu trời, vẫn khiến người kính sợ.