Mặc kệ ai thắng ai thua, những học sinh đứng xem trợn to mắt sợ bỏ qua chi tiết nào:
- Trò hay sắp bắt đầu. Với họ thì được thấy uy lực của tổ khí làm người ta mở rộng tầm mắt.
Trương Đinh Dục ở bên cạnh hét to:
- Ngô huynh có lên, chặn lại nhát kiếm này là Tẩy Tội kiếm thuộc về huynh!
Ngô Kha hay Trương Đinh Dục đều biết lòng mình không thể nào quang minh đường hoàng. Thử hỏi trong lòng ai không có ác niệm? Trừ phi là thánh nhân thật sự.
Nên bọn họ đành trông nhờ vào thực lực của mình có thể đỡ nhát chém của Tẩy Tội kiếm.
Báo sắt mở miệng nói, giọng như hai cục đá ma sát rất chát tai:
- Bắt đầu đi!!!
Làm người nghe nổi da gà, thanh âm khó nghe tràn ngập sát phạt.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Được rồi, bắt đầu, đã đến lúc cho các ngươi đối diện quang minh. Để quang minh phổ chiếu đi, xua tan tà ác, tịnh hóa hắc ám.
Ong ong ong ong ong!
Lý Thất Dạ vừa dứt lời Tẩy Tội kiếm liền tuôn ra ánh sáng cuồn cuộn không dứt, mỗi lũ kiếm quang như thánh quang, quang minh thần thánh, chí cao vô thượng.
Hơn nữa khi Tẩy Tội kiếm tuôn ra quang minh không có cuối, vô cùng vô tận. Ánh sáng thần thánh tuôn ra như sóng dữ hóa thành đại dương quang minh, lực lượng quang minh thần thánh cường đại dao động kinh động nhiều người ở nơi xa hơn. Nhiều người nhìn hướng này.
Học sinh cách thật xa vẫn cảm nhận được lực lượng quang minh mênh mông biển cả:
- Lực lượng thật bàng bạc!
Ở hiện trường thì càng khỏi phải nói, những học sinh đứng xem sợ hết hồn. Lực lượng quang minh bàng bạc mênh mông không chỗ không ở, bọn họ bị bao bọc, trong đại dương quang minh họ chỉ là chiếc thuyền con không đáng kể.
Nhiều học sinh rùng mình, có học sinh nằm sát dưới đất vì không chịu nổi lực lượng quang minh bàng bạc.
- Là Thủy Tổ giá lâm?
Đinh!
Một tiếng kiếm ngân vang chín tầng trời. Trong khi mọi người giật mình vì lực lượng quang minh bao la vô biên, trong khoảnh khắc đó dường như tất cả lực lượng quang minh rút về tụ lại trên Tẩy Tội kiếm, nó nuốt hết ánh sáng sau đó tỏa ra từng lũ kiếm quang.
Khi từng lũ kiếm quang phát tán như những sợi tơ vàng, mỗi lũ kiếm quang ngưng tụ lực lượng quang minh vô biên.
Nhìn từng lũ kiếm quang phun ra nuốt vào, mọi người trong lòng thàm run. Mặc dù các lũ kiếm quang không toát ra kiếm khí ngập trời, không có hơi thở tàn sát vô tình nhưng khiến người run rẩy. Vì dưới lũ kiếm quang này mặc kệ ngươi mạnh cỡ nào cũng sẽ bị kiếm quang đinh chết.
Ong ong ong ong ong!
Một lũ kiếm quang nháy mắt bắn hướng Trương Đinh Dục.
Trương Đinh Dục thấy kiếm quang bắn tới thì giật mình kêu lên:
- Liên quan gì ta!
Trương Đinh Dục xoay người chạy trốn, hét to:
- Ta... ta không nói muốn chứng quang minh!
Trương Đinh Dục đã dốc hết sức, chạy với tốc độ nhanh nhất nhưng không thể trốn khỏi lũ kiếm quang. Trương Đinh Dục mau thật nhưng kiếm quang càng nhanh.
Trương Đinh Dục hoảng sợ, lập tức dùng báu vật hộ thể:
- Không!!!
Nhưng trước kiếm quang này mặc kệ là báu vật hộ thể cũng vô dụng, kiếm quang đâm xuyên qua báu vật như cắt đậu hủ, chớp mắt bắn vào người Trương Đinh Dục.
Ong ong ong ong ong!
Trong người Trương Đinh Dục chui ra từng lũ thánh quang, khi các thánh quang nở rộ từ người gã như trướng nứt gã ra.
Trương Đinh Dục cất tiếng hét cuối cùng:
- A!!!
Bụp!
Trương Đinh Dục nổ tung thành vô số mảnh nhỏ, vô số hạt ánh sáng phát tán rắc xuống mặt đất, không để lại chút dấu vết, tựa như gã chưa từng đến cõi đời này.
Nhìn Trương Đinh Dục hóa thành hạt ánh sáng tán đi không để lại dấu vết gì, có học sinh rợn tóc gáy:
- Đây là tịnh hóa sao?
Báo sắt hét chói tai:
- Giết!
Đinh!
Báo sắt lộ ra móng vuốt cực bén như những thanh thần kiếm, ánh sáng lạnh lấp lóe khiếp hồn người.
Rầm!
Báo sắt vỗ vào Lý Thất Dạ, nó xuống tay trước muốn đập chết hắn, vậy thì Tẩy Tội kiếm thành vật vô chủ, thuộc về họ.
Rầm!
Thiết chưởng chụp xuống uy lực to lớn, một
chưởng có thể đập nát các ngọn núi cao.
Lý Thất Dạ không nhúc nhích, Tẩy Tội kiếm phát ra tiếng kiếm ngân, chẳng cần hắn điều khiển nó tự chém xuống.
Tẩy Tội kiếm chém xuống kéo đuôi quang minh cực dài, rất đồ sộ, đuôi quang minh chiếu sáng thiên địa, giống như đốt cháy bầu trời, để lại vệt trời không thể xóa nhòa.
Đinh!
Hỏa hoa tung tóe, Tẩy Tội kiếm chém xuống, không có gì bất ngờ, một kiếm này không chỉ chém xuống thiết chưởng cũng xẻ đôi báo sắt.
- A! A! A!
Từng tiếng hét thảm vang lên, trong khoảnh khắc tất cả thành viên Thần Thú Thiên Nhung quân bị Tẩy Tội kiếm chém trúng, từng lũ ánh sáng chui vào cơ thể bọn họ.
Bùm!
Người bọn họ nổ tung, vô số hạt ánh sáng phát tán trên bầu trời như bụi sao dưới trời sao, rất đẹp, tựa mộng ảo.
Nhìn vô số hạt ánh sáng tán đi, bao người rung động, lần đầu tiên trông thấy kiểu chết như vậy, không có máu, không có tay chân cụt. Khi bị chém chết đì hóa thành hạt ánh sáng, khi tất cả hạt ánh sáng tán đi không để lại bất cứ dấu vết gì, dường như người này chưa từng xuất hiện trên cõi đời.
Có học sinh ngơ ngác nhìn hạt ánh sáng tán đi, rùng mình thì thào:
- Khủng bố quá, đây chính là tịnh hóa sao?
Hạt ánh sáng tán đi như mộng như ảo,, trông như bụi sao dưới trời đêm, rất đẹp, động lòng người. Nhưng ngẫm lại hạt ánh sáng từ mười mấy người, dị thú biến thành thì khiến người rét run.
Mặc dù đây là tịnh hóa, nhưng chớp mắt tịnh hóa từng người, từng con dị thú thành hạt ánh sáng, dù việc này thần thánh biết bao, quang minh biết mấy, xinh đẹp cỡ nào cũng làm người nổi da gà.
Khi hạt ánh sáng tán đi mọi người mới phát hiện có người còn sống, đó là Ngô Kha.
Ngô Kha đã ngã trên mặt đất, chính xác hơn là bị đóng đinh, Tẩy Tội kiếm đóng đinh gã dưới đất không thể động đậy.
Ngô Kha bị đón đinh dưới đất trợn to mắt, gã chưa chết nhưng thân thể cảm nhận cái chết làm gã hãi hùng.
Ngô Kha rõ ràng cảm nhận từng lũ kiếm quang chui vào bên trong thân thể, kiếm quang như thánh quang chui vào người không khiến gã thấy đau. Khi Tẩy Tội kiếm đóng đinh người gã thì vết thương trước ngực không chảy ra giọt máu nào.
Cơ thể Ngô Kha dường như chỉ có quang minh và hắc ám, không có máu thịt. Từng lũ thánh quang vào trong người, gã cảm giác mỗi tấc da, tấc thịt hóa thành thánh quang, thành từng hạt ánh sáng, gã sắp thành hạt.
Ác niệm trong lòng, hắc ám trong thân thể Ngô Kha bị thánh quang từng tấc tịnh hóa.
Ngô Kha vẫn còn cảm giác nhưng gã cảm giác thân thể mình không phải xác thịt nữa mà đã thành thân thánh quang, tràn ngập lực lượng thần thánh.
Lực lượng thần thánh đó không khiến Ngô Kha hưng phấn, vì gã biết một lát sau cơ thể sẽ thành hạt ánh sáng như nhóm Trương Đinh Dục, sẽ tan biến đi.