Tam Mục Thần Đồng rất vui lòng trợ giúp, vội mở Hoàng Kim Nhãn:
- Để ta thử.
Tam Mục Thần Đồng và Linh Tâm Chân Đế chụm đầu bàn đại đạo, bọn họ nói tâm đắc ngộ đạo, kiến thức công pháp, cách tu luyện, nói tràng giang đại hải.
Tam Mục Thần Đồng rất là cục súc trước mặt Linh Tâm Chân Đế nhưng chìm trong luận đạo là gã tinh thần phơi phới, nói không dứt. Kiến thức của gã thường chọt trúng điểm yếu, cực kỳ tinh diệu. Linh Tâm Chân Đế là Chân Đế thất cung nghe xong cũng khen không dứt.
Tam Mục Thần Đồng dù gì là thiên tài tuyệt thế vô song, gã có hiểu biết riêng biệt về đại đạo, đây cũng là lĩnh vực gã giỏi nhất. Khi thảo luận tu đạo là Tam Mục Thần Đồng không còn ngốc nghếch, trở lại bộ dạng thật sự thiên phú vô song.
Trong khi hai người luận bàn nói chuyện, Tam Mục Thần Đồng nói luôn miệng, không giấu diếm hiểu biết về đại đạo của mình, chia sẻ cho Linh Tâm Chân Đế, khiến nàng ích lợi không nhỏ.
Linh Tâm Chân Đế không giấu diếm cũng chia sẻ tâm đắc tu đạo với Tam Mục Thần Đồng.
Linh Tâm Chân Đế là Chân Đế thất cung, cũng có thiên phú vô song, tuy không kinh tài tuyệt diễm như Tam Mục Thần Đồng nhưng không kém quá xa.
Nên Linh Tâm Chân Đế chia sẻ tâm đắc tu luyện của mình khiến Tam Mục Thần Đồng thu hoạch được nhiều. Lúc nghe đến diệu dụng mặt gã đỏ rần lớn tiếng la diệu.
Tam Mục Thần Đồng và Linh Tâm Chân Đế bàn luận say mê, quên hết tất cả, quên luôn thời gian.
Hai người đến từ môn phái khác nhau, mạnh như họ trong ngày thường không có cơ hội tốt như vậy ngồi cùng nhau thảo luận, cùng luận đạo.
Mỗi đạo thống, mỗi đại giáo có thành kiến môn phái, không muốn công khai công pháp hoặc tâm đắc tu đạo của mình cho người khác. Nên Chân Đế cũng khó có cơ hội trút hết tất cả không giấu diếm.
Tam Mục Thần Đồng, Linh Tâm Chân Đế không thể nói ra công pháp của môn phái mình, nhưng hai người có thể tâm sự nhiều tâm đắc, cái nhìn trong tu luyện đại đạo. Tồn tại mạnh như hai người, còn là thiên tài thiên phú vô song, tâm đắc và cái nhìn tu luyện của họ cũng là công pháp tuyệt thế, có giá trị rất cao. Vì vậy Linh Tâm Chân Đế, Tam Mục Thần Đồng tham ngộ tâm đắc và cái nhìn tu luyện không bị thành kiến tông môn giới hạn.
Tam Mục Thần Đồng, Linh Tâm Chân Đế thảo luận vui vẻ quên hết tất cả, thu hoạch phong phú. Hai người đã quên mình ở đâu, Ngũ Thải Thần Diên thì chở họ bay nhanh hướng Thiên Tiệm, mau như tia chớp.
Trong khi Tam Mục Thần Đồng và Linh Tâm Chân Đế luận đạo, Lý Thất Dạ khoanh chân ngồi một bên, nhắm mắt như đang ngủ.
Nói thật lâu sau Tam Mục Thần Đồng, Linh Tâm Chân Đế tỉnh táo lại, phát hiện đã gần đến Thiên Tiệm.
Từ Quang Minh Thánh Viện tới Thiên Tiệm rất xa, dù Ngũ Thải Thần Diên siêu thần tốc cũng phải bay thời gian thật dài, vậy mà giờ họ đã đến gần Thiên Tiệm là biết hai người nói bao lâu. Nhưng Linh Tâm Chân Đế, Tam Mục Thần Đồng cảm giác thật ngắn ngủi.
Linh Tâm Chân Đế nhìn phương xa, cười nói:
- Sắp đến Thiên Tiệm.
Tam Mục Thần Đồng liếc phía trước, nhưng gã nhìn Linh Tâm Chân Đế lâu hơn.
Tam Mục Thần Đồng buồn bã nói:
- Thời gian mau thật.
Linh Tâm Chân Đế mỉm cười nói:
- Không mau, chúng ta luận đạo đã một lúc.
Tam Mục Thần Đồng cười ngờ nghệch:
- Vậy sao? Ta cảm giác chớp mắt vụt qua.
Với Tam Mục Thần Đồng thì thời gian qua thật nhanh, ngày luận đạo với Linh Tâm Chân Đế tựa như một cái búng tay đã qua, cũng là khoảnh khắc vui vẻ nhất của gã.
Là thiên tài, khi tu đạo có tâm đắc thì Tam Mục Thần Đồng mừng như điên. Luận đạo với Linh Tâm Chân Đế đem đến cảm giác khác, nó không đơn
giản là ngộ đạo. Ở cùng Linh Tâm Chân Đế thật vui vẻ, sung sướng, thời gian như vĩnh hằng, Tam Mục Thần Đồng muốn mãi mãi ở trong khoảnh khắc này.
Tiếc rằng khoảnh khắc vui vẻ luôn ngắn ngủi, thường trôi qua trong chớp mắt.
Nên khi sắp đến Thiên Tiệm làm Tam Mục Thần Đồng thấy hụt hẫng, vì đến Thiên Tiệm nghĩa là chia tay, có lẽ không thể gặp lại.
Linh Tâm Chân Đế đứng dậy khom người hướng Tam Mục Thần Đồng:
- Lần này tiểu muội thu hoạch được nhiều, đa tạ Tam Mục đạo huynh dốc túi truyền dạy.
Tam Mục Thần Đồng vội hành lễ lại:
- Đâu, đâu có, là... là nàng dạy ta rất nhiều, khiến ta tham ngộ đại đạo được rộng mở.
Linh Tâm Chân Đế mỉm cười gật đầu xem như chào Tam Mục Thần Đồng, vì sắp chia tay.
Trong khi Tam Mục Thần Đồng nhìn Linh Tâm Chân Đế ngây người, không biết nên nói cái gì thì bên cạnh vang lên tiếng nói:
- Ngươi mời nàng đến nhà ngươi làm khách đi.
Là Lý Thất Dạ.
Tam Mục Thần Đồng giật mình tỉnh táo, gã nhìn Linh Tâm Chân Đế, lúng túng không mở miệng được.
Nhìn bộ dạng khờ ngốc của Tam Mục Thần Đồng khiến Linh Tâm Chân Đế bật cười hỏi:
- Tam Mục đạo huynh muốn mời ta?
Tam Mục Thần Đồng giật mình, vội hỏi:
- Có... có... có được không? Không biết nàng có rảnh đến Thiên Đồng đạo thống chúng ta làm khách?
Tam Mục Thần Đồng không dám nói thẳng, không dám trực tiếp mời Linh Tâm Chân Đế đến nhà mình chơi, chỉ có thể nói là mời nàng đến Thiên Đồng đạo thống làm khách.
Linh Tâm Chân Đế nhẹ gật đầu đồng ý:
- Tam Mục đạo huynh mời, tiểu muội nào dám từ chối, hôm nào rảnh nhất định đi thăm Thiên Đồng đạo thống.
Nghe Linh Tâm Chân Đế đồng ý lời mời làm tim Tam Mục Thần Đồng đập rộn ràng, đây là một trong các câu nói êm tai nhất gã nghe hôm nay, vui vẻ muốn bay lên.
Tam Mục Thần Đồng gật đầu lia, ước gì ngày đó mau đến:
- Tốt lắm, tốt lắm, khi đó ta nhất định nghênh tiếp nàng!
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Ngươi đâu chỉ nghênh tiếp Linh Tâm Chân Đế, người ta từ ức vạn dặm xa xôi đến nhà ngươi làm khách. Ngươi không chỉ nghênh tiếp còn phải luôn ở bên cạnh làm bạn mới bày tỏ hết tình chủ nhà. Quan trọng hơn là ngươi phải đưa người ta về, đưa tới Y Điện Viện. Một nữ hài tử lặn lội đường xa, dọc đường vô cùng nguy hiểm, lỡ xảy ra chuyện gì thì ngươi ăn nói làm sao với trưởng bối người ta?
Lý Thất Dạ muốn ghép đôi Tam Mục Thần Đồng, Linh Tâm Chân Đế, người tốt làm đến cùng lại đẩy hai người một phen. Với thủ đoạn ngây ngô của Tam Mục Thần Đồng muốn theo đuổi Linh Tâm Chân Đế thì khó hơn lên trời.
Tam Mục Thần Đồng chần chừ:
- Có... có... có được không?
Vì làm vậy quá bộc tuệch, trực tiếp, ý xấu rõ ràng ai đều thấy.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Có gì không được? Bảo vệ nữ hài tử là trách nhiệm không thể chối từ của nam tử hán, ngươi có phải là nam tử hán không?
Tam Mục Thần Đồng líu lưỡi:
- Cái... cái... cái đó...