Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:
- Không, ngươi nên tin không phải ta, ngươi phải tin vào mình, tự hỏi mình ngươi là đồ long hay người háo long, hoặc là tồn tại khác, ví dụ như thôn dân, thánh hiền.
Biểu tình lão nhân nghiêm túc nói:
- Nhưng thnáh hiền chưa bao giờ có kết cục tốt.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ngươi cảm thấy trên con đường này ai có kết cục tốt? Người đồ long? Người háo rồng? Không ai. Thôn dân cũng phải hiến tế, tất cả chỉ là kẻ tầm thường!
Lão nhân cảm khái nói:
- Người đời như hạt bụi, hoặc người đời mới thật sự hạnh phúc. Sâu mùa hè cần gì lo mùa đông.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
- Nhưng ngươi cam lòng làm sâu hè sao? Đã không cam lòng thì mọi việc đằng sau cứ để người đời nói đi.
Lão nhân cười:
- Nói cũng phải, sau tuyên cổ ngươi và ta chỉ là hạt bụi, mọi thứ đều tan biến trong mưa bụi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, thần thái siêu phàm thoát tục:
- Ta ở thì thiên địa tồn tại.
Lão nhân nhẹ lắc đầu nói:
- Ta tư tưởng hẹp, về mặt này chúng ta không bằng ngươi.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Không, đó là bởi vì các ngươi là thánh hiền. Trong lòng các ngươi không buông được, vì vậy nó luôn gò bó các ngươi.
Lão nhân cười:
- Có lẽ vậy, mọi việc còn xa, không dám suy nghĩ nhiều. Nắm xương gài chúng ta chỉ biết trồng cây, trám tường là được. Nếu có thể an hưởng tuổi già, sống đến tuổi thọ cũng xem như quá thỏa mãn rồi.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nói rất tiêu sái, nếu các ngươi nghĩ được thì có thể làm được, nhưng các ngươi có thể buông được không? Theo ta thấy thì chưa chắc.
Ánh mắt lão nhân vượt qua tuyên cổ nhìn xa xôi:
- Rồi sẽ có người đến sau, hãy hy vọng, tương lai sẽ có người gánh vác.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Vậy ta chúc các ngươi tương lai có người kế nghiệp. Nhưng ta không thấy ngày đó, có lẽ ngày ảyất xa xôi.
Lão nhân lắc đầu cười nói:
- Ngươi nói bi quan quá.
Lý Thất Dạ cười khẽ:
- Vậy sao? Thế thì nhiều năm tháng qua đi các ngươi chịu buông vướng bạn chưa? Hoặc có ngày có lẽ có người đạt đến độ cao như các ngươi, nhưng ngươi nghĩ người đến sau là kẻ đồ long hay người háo long? Hoặc là thánh hiền?
Lý Thất Dạ nhìn lão nhân chăm chú, từ tốn nói:
- Đi đến bước như chúng ta đặt ở hàng đầu không phải đạo hạnh mà là đạo tâm, trở thành tồn tại thế nào mới là điều quan trọng nhất.
Lão nhân chỉ biết cười, lắc đầu nói:
- Thôi đừng nói nửa, đừng nói.
Lý Thất Dạ không ép buộc:
- Ta thì không sao, dù gì không phải Tam Tiên giới của ta, không đến lượt ta đi lo.
Lão nhân cười nói:
- Sớm ngày lên đường đi, chúng ta cần hàng hóa.
Lý Thất Dạ ngắt lời lão nhân:
- Cần gì nôn nóng một chốc, đã vượt qua nhiều năm tháng thì chờ thêm một chút có ngại gì?
Lão nhân cười nói:
- Cũng được, chúng ta chờ, đợi ngươi vào biển, khi đó ngươi biết nên như thế nào tìm đến chúng ta.
Giọng lão xa dần rồi cả người biến mất.
Bạch Kim Ninh chưa lấy lại tinh thần lão nhân đã mất tăm, lão không nhúc nhích, vẫn ngồi trước mặt Lý Thất Dạ nhưng như hòa tan tại chỗ, hòa vào hư không.
Một lúc lâu sau Bạch Kim Ninh lấy lại tinh thần hỏi:
- Người... người... người đâu?
Lý Thất Dạ duỗi lưng đứng lên:
- Đi rồi.
Lý Thất Dạ đi không bao xa chợt ngừng lại, hắn nhìn Bạch Kim Ninh, mỉm cười hỏi:
- Nàng đi theo ta làm gì?
Bạch Kim Ninh nhìn hướng khác, lắp bắp:
- Ai... Ai nói ta theo ngươi? Đường rộng mỗi người một bên, Thiên Hùng quan không phải nhà ngươi mở, ta đi trên đường tại sao bảo là ta theo ngươi? Không chừng là ngươi giành đường của ta.
Tuy nói dõng dạc nhưng Bạch Kim Ninh hụt hơi, không hiểu sao nàng hơi e sợ Lý Thất Dạ, đặc biệt lúc hắn nhìn qua khiến nàng thầm hoảng.
Lúc này nhìn Lý Thất Dạ không khác gì hắn thở ban đầu, vẫn bình phàm không có gì lạ, hết sức bình thường.
Nhưng khi ánh mắt giao nhau với Lý Thất Dạ, Bạch Kim Ninh thầm
hoảng, cảm giác bị cự thú hồng hoang theo dõi, cảm giác nguy hiểm.
Lý Thất Dạ cười nói, mặc kệ nàng đi theo:
- Nói cũng có lý.
Không biết Bạch Kim Ninh lấy đâu ra can đảm lẽo đõe theo Lý Thất Dạ, vì nàng rất tò mò về hắn, nàng muốn biết con người hắn là như thế nào.
Bạch Kim Ninh nhẹ giọng hỏi:
- Người... người mới rồi là ai?
Lý Thất Dạ liếc Bạch Kim Ninh tò mò nhưng sợ hãi, hắn cười nói:
- Là tồn tại vô địch nhất của Tam Tiên giới các ngươi.
Bạch Kim Ninh hừ mũi:
- Xọa.
Nếu là lúc trước Bạch Kim Ninh sẽ quát lớn, khịt mũi khinh thường, nhưng bây giờ nàng không tự tin, chỉ hừ mũi biểu thị không tin.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
- Con người của ta chỉ nói thật, xạo hồi nào?
Bạch Kim Ninh nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nói:
- Tam Tiên giới đương thời người đời biết mạnh nhất chắc là Kim Quang Thượng Sư, người vừa rồi tuyệt đối không thể nào là Kim Quang Thượng Sư.
Lý Thất Dạ bật cười không cho là đúng:
- Kim Quang Thượng Sư gì đóp chỉ là con kiến, như hạt bụi.
Bạch Kim Ninh sợ hết hồn, nàng luống cuống muốn bịt miệng Lý Thất Dạ, vội ra hiệu hắn nhỏ giọng chút:
- Suỵt, suỵt, suỵt!
Ngón tay Bạch Kim Ninh đè môi:
- Nếu bị người ta nghe được sẽ rơi đầu.
Lý Thất Dạ bật cười:
- Xem bộ dạng của nàng, có nghiêm trọng vậy sao?
Bạch Kim Ninh căng thẳng nhỏ giọng nói:
- Cái này không đùa được, thật đấy. Người tôn sùng Kim Quang Thượng Sư đầy khắp thiên hạ, người nói câu đó là vũ nhục Kim Quang Thượng Sư, bị người nghe thấy tùy thời sẽ bị người ta đánh hội đồng.
Bạch Kim Ninh không hù doại hắn, trong Tiên Thống Giới có nhiều môn đồ của Kim Quang Thượng Sư, còn có nhiều người tôn sùng. Nếu bị người tôn sùng hoặc môn đồ biết Lý Thất Dạ vũ nhục Kim Quang Thượng Sư hì họ tuyệt đối không tha cho hắn.
Lý Thất Dạ không cho là dúng lắc đầu nói:
- Một đám ngu xuẩn.
Bạch Kim Ninh cáu kỉnh trừng Lý Thất Dạ, lẩm bẩm:
- Ngươi chán sống sao? Hơn nữa Kim Quang Thượng Sư không có thù với ngươi, tại sao bôi bác người ta như thế.
Lý Thất Dạ cười khẽ:
- Ta chỉ nói thật, không lẽ bắt ta thổi phồng hắn thành vô địch thiên hạ?
Bạch Kim Ninh nói:
- Kim Quang Thượng Sư vốn vô địch thiên hạ.
Bạch Kim Ninh nói câu này có đạo lý của nó. Nếu hỏi người trên đời này ai vô địch nhất Tiên Thống Giới, rất nhiều người sẽ trả lời: Kim Quang Thượng Sư.
Kim Quang Thượng Sư được nhiều người thừa nhận là vô địch đương thời cũng hợp lý, y là người thứ nhất trở thành Thủy Tổ đương thời, thực lực sâu không lường được, không ai sánh bằng.
Lý Thất Dạ cười cười không phản bác lại.