Đại hội đấu giá Kiêu Hoành Thương Hành năm năm một lần rốt cuộc hạ màn, kết thúc trọn vẹn.
Trong hội đấu giá này vì có nhà giàu như Lý Thất Dạ, Đường Bôn nên Kiêu Hoành Thương Hành lời to, thu lợi hơn xa dự đoán của Kiêu Hoành Thương Hành.
Hội đấu giá kết thúc, nhiều cường giả tu sĩ thỏa mãn rời đi.
Hội đấu giá tuyệt thế vô song cho các cường giả tu sĩ thấy tận mắt phong thái tuyệt thế của Chân Đế vô địch, Trường Tồn Bất Hủ. Đại nhân vật ngày thường khó gặp mặt hôm nay được nhìn thấy đông đủ.
Cho mọi người ngắm báu vật kỳ trân bình thường không thể thấy, giúp họ mở rộng tầm mắt.
Cũng khiến bọn họ biết thế giới nhà giàu là gì, người giàu thật sự là thế nào.
So với cậu ấm Đường Bôn thì chưởng môn đại giáo cảm thấy mình nghèo, nghèo mạt rệp.
Nhưng so với tên điên Lý Thập Ức thì cậu ấm Đường Bôn là một kẻ nghèo hèn, chưởng môn đại giáo, tộc trưởng thế gia thì không có tư cách làm người nghèo. Bọn họ cảm khái thế giới nhà giàu không thể tưởng tượng, chút tiền trong túi họ chỉ xem như cầu ba bữa ấm no.
Trong hội đấu giá đã có người không đấu giá được báu vật, nhưng với họ đã là thắng lợi trở về. Khi bọn họ về có thể thổi phồng với người bên cạnh hoặc vãn bối rằng trong hội đấu giá họ từng thấy bao nhiêu Chân Đế ghê gớm, biết bao báu vật tuyệt thế vô song, gặp Lý Thập Ức ném mười ức.
Sau khi tan cuộc, một số người vốn đi đường khách quý bỗng bước xuống chào từ biệt Lý Thất Dạ.
Hoàng Tôn Chân Đế đến gần cúi đầu chào Lý Thất Dạ, mỉm cười nói:
- Lý đạo huynh, sau này có rảnh mời đến chỗ chúng ta chơi.
Lý Thất Dạ ngồi ở ghế bình thường, nhưng Hoàng Tôn Chân Đế tự mình xuống đây, một số cường giả tu sĩ chưa đi hâm mộ nhìn. Bọn họ không có cả tư cách tấn kiến Chân Đế, nhưng Hoàng Tôn Chân Đế tự mình đến mời Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ chưa nói gì Đại Hắc Ngưu đã cười gian hỏi:
- Đi Cao Dương Lâu các ngươi? Ta nghe nói Cao Dương Lâu có mấy món đồ tốt, chúng ta đang định nghiên cứu đây.
Hoàng Tôn Chân Đế cúi đầu mỉm cười nói:
- Cao Dương Lâu không phải của ta, ta chỉ dựng nhà tranh nho nhỏ cạnh Cao Dương Lâu, mong Lý đạo huynh và Ngưu đại nhân nể mặt cho.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Có cơ hội sẽ đi.
Hoàng Tôn Chân Đế lại cúi đầu chào rồi ung dung rời đi.
Con nhà giàu Đường Bôn tung tăng chạy tới nhiệt tình làm thân:
- He he, chào đại ca, tiểu đệ xin chào.
Lý Thất Dạ liếc gã, cười hỏi:
- Rồi sao nữa?
Con nhà giàu Đường Bôn cười toe nói:
- Đại ca giàu làm tiểu đệ mặc cảm không bằng, hay chúng ta kết bái huynh đệ đi? Chúng ta dùng kim tiền càn quét Tiên Thống Giới, đến đâu vô địch tới đó, chúng ta sẽ trở thành người giàu có nhất Tiên Thống Giới!
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Không hứng thú.
Đại Hắc Ngưu hú lên, mắt trâu trợn to:
- Kết minh cũng được, Đường tiểu tử giao hết gia sản ra đây, ta sẽ bảo quản giúp ngươi thay mặt đại thánh nhân!
Đường Bôn hết hồn, bị Đại Hắc Ngưu nhìn chằm chằm làm gã thấy bất an:
- Cái... cái này...
Tuy con nhà giàu Đường Bôn rất phá sản nhưng gã biết nhìn người tốt người xấu. Xem ánh mắt của Đại Hắc Ngưu là biết nó không dáng tin, tuyệt đối không có ý tốt.
Đại Hắc Ngưu trợn to mắt nói:
- Như thế nào? Có ý kiến gì với bản đại soái ngưu?
Đường Bôn cười gượng:
- Cái này... Ngưu gia, vừa rồi ta đã tiêu tiền gần hết, chờ ta kiếm thêm tiền đã.
Nói xong Đường Bôn chạy trối chết.
Nhìn Đường Bôn chạy mất dép, Đại Hắc Ngưu đặc biệt bất mãn nói:
- Bà nội nó, trong túi có vài cắc chứ gì, làm như ta ăn cướp của ngươi vậy!
Nghe Đại Hắc Ngưu nói, Lý Thất Dạ lắc đầu:
- Đúng quá chứ gì nữa, may mắn hắn chạy nhanh không thì đã khuynh gia bại sản.
Đại Hắc Ngưu kêu oan:
- Đại thánh
nhân nói vậy là bôi đen bổn soái ngưu! Bổn soái ngưu thanh liêm, chính khí đầy mình, hạo nhiên chính khí nghiêm nghị...
Lý Thất Dạ mặc kệ Đại Hắc Ngưu tự biên tự diễn.
Thánh Sương Chân Đế đến gần, nàng chẳng những xinh đẹp vô song, thánh khiết vô thượng, khi nàng tới gần thì hơi thở thần thánh cảm nhiễm người ta. Nhiều tu sĩ chưa rời đi đều chắp tay chào Thánh Sương Chân Đế.
Thánh Sương Chân Đế cúi đầu chào Lý Thất Dạ:
- Lý công tử.
Nàng lại hỏi thăm Đại Hắc Ngưu:
- Tiền bối, lại gặp mặt.
Đại Hắc Ngưu nhún vai, tuy nó ghét Quang Minh Thánh Viện nhưng không làm khó dễ Thánh Sương Chân Đế.
Thánh Sương Chân Đế cười nói:
- Hôm đó gặp ở hoang dã, Thánh Sương mắt mờ không biết công tử cao tuyệt nên gây ra trò cười.
Nụ cười của Thánh Sương Chân Đế rất có sức cảm nhiễm, khiến người mê say, xuất phàm thoát tục, siêu phàm tuyệt thế, rất đẹp.
Thánh Sương Chân Đế đang nhắc tới lần đầu họ gặp nhau, nàng giới thiệu Tẩy Tội viện cho Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ không để bụng, hắn cười khẽ:
- Tẩy Tội viện khá tốt, ở nơi đó có thể tăng kiến thức.
Thánh Sương Chân Đế cúi đầu cảm khái mà thành kính nói:
- Quang Minh Thánh Viện vinh hạnh vì công tử, nguyện có ngày công tử sẽ trở về xem Quang Minh Thánh Viện.
Lý Thất Dạ gật đầu cười.
Nhìn Thánh Sương Chân Đế thướt tha rời đi, Đại Hắc Ngưu cảm khái:
- Quang Minh Thánh Viện có truyền nhân tốt, y bát của Viễn Hoang Thánh Nhân vẫn kéo dài không dứt.
Lý Thất Dạ không bàn sâu:
- Cũng tùy.
Đại Hắc Ngưu cười nói:
- Người đời mấy ai biết được, tóm lại hắn là người siêu tốt, thánh nhân tuyệt thế, quang minh phổ chiếu, phổ độ chúng sinh. Ngoài mấy cái này ra người đời sau biết cái quái gì?
Lý Thất Dạ cười cười. Người đời sau biết chuyện thường chỉ là biểu tượng, trăm ngàn vạn năm nay bao nhiêu chân thức ảo diệu, chân tướng đằng sau bị chôn vùi trong dòng sông thời gian.
Sau khi hội đấu giá kết thúc Kiêu Hoành Thương Hành làm thủ tục giao báu vật với Lý Thất Dạ.
Trong phòng khách quý, nữ đấu giá sư đưa lên tất cả báu vật Lý Thất Dạ đã đấu giá. Bộ áo tiên nữ của Huyền Hiêu, Thạch Lan Kinh, kiếm Thủy Tổ, tất cả bày ra trước mắt hắn.
Nữ đấu giá sư vẫn quyến rũ động lòng người, đôi mắt ướt nước tận xương:
- Mời công tử kiểm kê.
Thiếu nữ Tạc Thạch tộc bị đưa tới trước mặt Lý Thất Dạ, nàng cúi gằm mặt lặng im.
Nữ đấu giá sư nâng hộp báu đưa tới trước mặt Lý Thất Dạ:
- Công tử, đây là điệp độ của cô nương này.
Cái gọi là điệp độ tức là bảo điệp phong câm thiếu nữ, chỉ cần có điệp độ trong tay thì không cần thủ đoạn gì cũng có thể tùy ý khống chế nàng.
Lý Thất Dạ liếc qua, cười cười, món báu vật cuối cùng tức là tiên quan đặt trước mặt hắn.