Nữ đấu giá sư tự mình tiễn nhóm Lý Thất Dạ, tiên tới ngoài cửa thật xa với dừng bước.
Nhóm Lý Thất Dạ rời khỏi phách mại hành trở lại nhà của Bạch Kim Ninh. Mặc dù nhà nàng không nhỏ nhưng có thêm một người, một con trâu đen thì hơi chật.
Về nhà rồi Lý Thất Dạ lấy Thạch Lan Kinh ra xem, sau đó đưa cho Bạch Kim Ninh:
- Trâu than củi ngưu tuy rằng thích nói hưu nói vượn nhưng có vài câu nói chính xác. Tổ tiên của nàng có duyên với phật, huyết thống phật. Đất biên hoang không có đạo thống gì, quyển Thạch Lan Kinh vừa lúc thích hợp nàng, đặc biệt có phật duyên như nàng, không chừng ngày sau sẽ đại thành.
Bạch Kim Ninh ngạc nhiên lắp bắp:
- Cho... cho ta?
Quyển Thạch Lan Kinh này có giá trị hù chết người, Minh Vương Phật còn muốn có nó, huống chi Lý Thất Dạ đấu giá về với giá trên trời.
Lý Thất Dạ tiện tay ném Thạch Lan Kinh cho Bạch Kim Ninh:
- Cầm đi, ta đã đọc qua kinh này, nắm rõ nội dung rồi. Bây giờ nó chỉ là một quyển kinh thư bình thường đối với ta.
Bạch Kim Ninh ngơ ngác cầm Thạch Lan Kinh, không kịp phản ứng.
Keng!
Lý Thất Dạ rút kiếm Thủy Tổ ra, kiếm này ra khỏi vỏ, kiếm khí hạo nhiên, uy Kiếm Thánh còn đó. Uy Thủy Tổ làm Bạch Kim Ninh đứng không vững, phập phồng lo sợ.
Lý Thất Dạ đút kiếm vào bao tùy tay ném cho Bạch Kim Ninh:
- Cầm đi.
Bạch Kim Ninh hết hồn:
- Ta...!
Đó là thiên hạ Thủy Tổ, cả đời nàng không dám tưởng tượng! Đừng nói Bạch Kim Ninh, bao nhiêu thánh tử, hoàng chủ đại giáo cũng không có tư cách cầm kiếm Thủy Tổ, càng đừng nói tiểu binh như nàng.
Hai tay Bạch Kim Ninh run run sắp không cầm được trường kiếm:
- Ta... ta... ta không thể nhận.
Rất kinh khủng, thanh kiếm Thủy Tổ như vậy làm sao nàng có tư cách chiếm hữu? Nằm mơ nàng cũng không dám. Giờ Lý Thất Dạ tặng kiếm Thủy Tổ cho nàng, làm Bạch Kim Ninh đứng tim.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Cầm đi, ta không cần dùng, kiếm không tệ nhưng vào tay ta thì không chịu nổi vài nhát sẽ gãy, tài liệu không được tốt lắm.
Lý Thất Dạ nói nhẹ nhàng nhưng là câu nói cảm động nhất trong đời Bạch Kim Ninh được nghe. Có lẽ suốt đời Bạch Kim Ninh mãi mãi nhớ câu nói nhẹ nhàng này.
Bạch Kim Ninh quỳ dưới đất liên tục dập đầu:
- Mạng của ta thuộc về công tử, nếu công tử khi nào muốn cứ tùy thời lấy!
Hôm nay Lý Thất Dạ ban cho nàng tất cả, ban cho nàng cuộc sống hoàn toàn mới.
Lý Thất Dạ thản nhiên nhận lễ lớn của Bạch Kim Ninh, hắn đưa mắt nhìn thiếu nữ Tạc Thạch tộc.
Thiếu nữ Tạc Thạch tộc cúi đầu không nói tiếng nào, không nhìn ai.
Lý Thất Dạ nhìn thiếu nữ, buông tiếng thở dài, lấy điệp độ của nàng ra.
Bùm!
Một luồng lửa bùng cháy từ tay Lý Thất Dạ, điệp độ bốc cháy thành tro.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thổi tán điệp độ, từ tốn nói:
- Nàng có thể đi.
Thiếu nữ Tạc Thạch tộc ngẩng đầu lên ngây ngốc nhìn Lý Thất Dạ, đờ đẫn không phản ứng lại. Lúc bị đấu giá nàng đã chấp nhận vận mệnh của mình.
Thấy thiếu nữ Tạc Thạch tộc đứng ngơ ngác, Bạch Kim Ninh nhẹ giọng nói:
- Ngươi tự do. Công tử đặc xá cho ngươi, từ nay ngươi tự do muốn đi đâu thì đi.
Tại đất biên hoang Bạch Kim Ninh đã thấy nhiều vụ mua bán nô lệ, người may mắn sẽ gặp chủ nhân tốt, còn xui xẻo gặp chủ nhân xấu thì thật tàn nhẫn không nỡ nhìn, sẽ gặp phải vận mệnh bi thảm.
Bạch Kim Ninh cho rằng thiếu nữ Tạc Thạch tộc gặp chủ nhân hiền từ như Lý Thất Dạ là may mắn cả đời, hắn mua nàng ta với giá trên trời rồi lại đốt cháy điệp độ, ban cho nàng thân thể tự do, ơn lớn như phụ mẫu tái sinh.
Thiếu nữ Tạc Thạch tộc mờ mịt ngước nhìn Lý Thất Dạ, hoang mang bối rối như chim non mất phương hướng.
Bạch Kim Ninh tốt bụng nhắc nhở:
- Mau cảm tạ công tử rồi về nhà ngay đi.
Thiếu nữ
Tạc Thạch tộc lấy lại tinh thần, lắc đầu nói:
- Nhà... ta... ta không biết nhà ở đâu.
Mắt thiếu nữ Tạc Thạch tộc ngập nước, giọng mềm mỏng làm người nghe tê dại, cộng với vẻ ngoài phong tình nước khác thì rất hấp dẫn.
Bạch Kim Ninh hỏi:
- Người nhà của ngươi đâu?
Thiếu nữ Tạc Thạch tộc sửng sốt, thỏ thẻ:
- Không... không có người nhà, phụ mẫu đã mất, ta... ta cũng không biết ở đâu.
Bạch Kim Ninh giật mình, trò chuyện thêm vài câu mới biết tình huống của thiếu nữ Tạc Thạch tộc.
Thì ra gia đình thiếu nữ Tạc Thạch tộc lánh đời ở trong rừng sâu ngăn cách trần gian, không qua lại với người ngoài.
Nghĩ cũng đúng, Tạc Thạch tộc sắp tuyệt chủng, nếu người ta biết có Tạc Thạch tộc thuần huyết thì vận mệnh giống như thiếu nữ bị người bắt đi bán.
Thiếu nữ Tạc Thạch tộc sống cùng phụ mẫu, nhưng rồi phụ mẫu già chết đi, còn một mình nàng cô đơn lẻ loi.
Sau đó thiếu nữ Tạc Thạch tộc muốn đi ra ngoài xem thế giới bên ngoài, không ngờ vừa bước ra đã bị người bắt rồi đưa đến cửa hàng.
Nghe chuyện thiếu nữ Tạc Thạch tộc trải qua làm Bạch Kim Ninh hơi cảm khái, chuyện như vậy thường hay xảy ra ở đất biên hoang.
Đại Hắc Ngưu cảm khái:
- Năm xưa Tạc Thạch tộc là chủng tộc hưng thịnh biết bao, độc bá một thời đại.
Lý Thất Dạ nhìn thiếu nữ Tạc Thạch tộc, từ tốn hỏi:
- Nàng tên gì?
Thiếu nữ Tạc Thạch tộc ngước nhìn Lý Thất Dạ rồi cúi thấp đầu, thỏ thẻ:
- Yến Bạch, Liễu Yến Bạch.
Lý Thất Dạ nhìn Liễu Yến Bạch lại liếc sang Đại Hắc Ngưu, cười khẽ.
Bị Lý Thất Dạ nhìn làm Đại Hắc Ngưu nổi da gà:
- Đại thánh nhân cười gì kỳ vậy?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Có không? Vậy đi, từ hôm nay giao cô nương này cho ngươi. Tư chất của nàng rất tốt, sau này ngươi phụ trách dạy dỗ.
Đại Hắc Ngưu nhảy cẫng lên đánh bài chuồn:
- Đệt, không phải chứ? Ta không muốn! Ta không muốn mang theo cục nợ!
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Được thôi, ngươi không dạy cũng được, mang nàng đến Thánh sơn giao cho thụ yêu già, nói là ta muốn lão dạy đồ đệ tốt. Ta tin lão chắc chắn sẽ dạy ra đồ đệ tuyệt thế vô song, tốt hơn ngươi.
Đại Hắc Ngưu nhảy cẫng lên la làng:
- Phi phi phi! Hừ, thụ yêu già đúng là giỏi trúc đạo, nhưng bàn về dạy đồ đệ thì chưa chắc, Đại Hắc Ngưu ta thần thánh biết bao. Đại pháp tu luyện của ta tuyệt thế vô song, tuyên cổ vô địch. Hừ hừ, chút quang minh chi pháp của thụ yêu già chẳng đáng gì!
Nói xong Đại Hắc Ngưu không vừa lòng lại nhảy loi choi:
- Hừm hừm! Ngươi đi hỏi thụ yêu già xem, thuật tu luyện của nhà chúng ta truyền từ thời đại vô cùng xa xưa, hừm, lão thấy cách tu luyện xong phục sát đất luôn!
Bị nói không bằng thụ yêu già làm Đại Hắc Ngưu bất mãn, nó nhảy nhót phản đối.