- Kinh giảng được không tệ.
Lúc này Lý Thất Dạ mới chậm rãi nhìn Mai Tố Dao, gật đầu nói.
Đó cũng không phải Lý Thất Dạ vô lễ tự ngạo, đây chỉ là tâm lý, thái độ
bình thường của hắn. Trấn Thiên Hải thành Trấn Thiên Thần Nữ Tử Thúy
Ngưng bất luận là xuất thân, đạo hạnh, cũng chưa chắc kém Mai Tố Dao,
coi như là như thế, trong mắt hắn cũng không có gì.
Mai Tố Dao mỉm cười, khuynh đảo chúng sinh, hoa nhường nguyệt thẹn, nói ra:
- Nếu giảng được không tệ, Lý huynh cũng sẽ không trên đường rời tiệc, có chỗ thiếu sót, còn xin Lý huynh phủ chính.
Mai Tố Dao là nhân vật bậc nào, khuynh đảo chúng sinh, vang dội Đông
Bách Thành, bao nhiêu người vì nàng ái mộ mê say, cái này không chỉ là
nàng mỹ mạo tuyệt thế, càng quan trọng hơn là, nàng là một người không
tầm thường, đạo hạnh của nàng thâm bất khả trắc, đối với đại đạo lĩnh
ngộ cực sâu, hành tẩu ở Đông Bách Thành, cũng nguyện ý vì đám người kia
giảng kinh, giải đạo nghi ngờ.
Nếu ngoại nhân nghe như vậy, tuyệt đối không thể tin được, tại Đông Bách Thành, bất luận là thiên tài kinh tài tuyệt diễm như thế nào, cũng
không dám nói phủ chính đạo nghĩa của Mai Tố Dao, tại phương diện lĩnh
ngộ đại đạo huyền diệu này, Mai Tố Dao tuyệt đối có thể nói là quyền
uy, coi như là nhân vật đời trước cũng cảm thấy không bằng.
- Kỳ thật ngươi giảng rất khá, cái này ngươi không cần để ý đến ta, ta chỉ là muốn nhìn xem cảnh đẹp mà thôi.
Lý Thất Dạ nở nụ cười.
Mai Tố Dao nhẹ lay tay, phong thái của nàng mê đảo chúng sinh, nàng nói ra:
- Gặp Lý huynh nghe kinh, Tố Dao liền biết, trong lòng Lý huynh càng có bảo kinh, sao không nói ra?
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, không nói gì, tiếp tục xem cảnh đẹp.
- Chẳng lẽ Lý huynh khinh thường cùng ta luận kinh? Lý huynh đạo tràng cao xa, Tố Dao rửa tai lắng nghe.
Mai Tố Dao mở miệng lần nữa, lúc này, nàng mới mở miệng, chính là miệng
phun chân ngôn, đại đạo minh hòa, tiên khí dâng lên, như nắng xuân tuyết tan, như hè nóng lạnh buốt, để cho toàn thân người ta thư thái, như
bước vào tiên môn, như chấp chưởng Tiên đạo, một loại cảm giác để cho
người ta không nói được, huyền diệu khó giải thích, diệu chi lại diệu,
bất kỳ người lúc này đứng ở bên người Mai Tố Dao, đều sẽ nhận dạng khí
tràng này, cảm giác phiêu phiêu dục tiên, có một loại cảm giác thân hòa
không nói được, đây là cảm giác thân cận đại đạo, khiến lẫn nhau ở vào
bên trong đại đạo, thoáng cái kéo gần lại khoảng cách lẫn nhau.
Ở thời điểm này, Lý Thất Dạ chậm rãi xoay đầu lại, nhìn Mai Tố Dao tuyệt thế vô song trước mắt, bình tĩnh nói ra:
- Cô nàng, đừng dùng A Lại Da Thiên Hương Đạo với ta, cẩn thận ta đánh cái mông của ngươi!
Lời nói này vô cùng thô lỗ, Mai Tố Dao chính là tiên tử trong lòng vô số người, chỉ sợ không người nào dám cùng nàng nói lời như vậy.
- Làm càn…
Vừa lúc đó, một tiếng quát lạnh vang lên, khí thế cuốn tới, một thanh
niên phụ thương ngân y đạp ánh trăng mà đến, lạnh giọng quát.
Đây chính là Thiên Nhạc Thánh Tử muốn đi theo Mai Tố Dao, tựa hồ, Mai Tố Dao đi tới chỗ nào, hắn đều sẽ theo tới chỗ đó.
Lý Thất Dạ ngay cả mí mắt cũng không vẩy thoáng cái, càng không nhìn Thiên Nhạc Thánh Tử, phong khinh vân đạm nói ra:
- Để tay sai bên người ngươi chớ quấy rầy ta, nếu không, ta không chỉ là trừng trị hắn, ngay cả ngươi cũng cùng nhau thu thập.
- Ngươi…
Sắc mặt Thiên Nhạc Thánh Tử lập tức đại biến, tay cầm trường thương, sát khí nhất thời, hai mắt đâm vào không khí, trong nháy mắt khóa lại Lý
Thất Dạ.
- Thánh tử, để cho ta cùng Lý huynh đơn độc tâm sự được không?
Mai Tố Dao mở lời, không ăn khói lửa, vẫn là tuyệt thế vô song, để cho người ta vì đó khuynh đảo.
Thiên Nhạc Thánh Tử coi như là nộ khí trùng thiên, nhưng nghe ngữ điệu
như luân âm này, đều tiêu tan hỏa khí, hung hăng trừng Lý Thất Dạ một
cái, xoay người rời đi.
- Lý huynh đã tính trước.
Thiên Nhạc Thánh Tử đi ra, thanh âm của Mai
Tố Dao như tiên nhạc, từ
trên trời giáng xuống, nghe đặc biệt êm tai, cho dù người có hỏa khí,
cũng không khỏi tiêu tan hơn phân nửa.
Lý Thất Dạ cũng lười liếc nhìn nàng một cái, nói ra:
- Cô nàng, ngươi tiền đồ vô lượng, nhưng, đừng quá mê muội ở làm Thánh
nữ tiên nữ cái gì. Tụ Thủy Tiên Đế lưu lại A Lại Da Thiên Hương Đạo,
cũng không phải là dùng để giảng kinh thụ đạo, càng là dùng để độ hóa
chúng sinh! Đại đạo đường hoàng, độc thân mà đứng, đạp tận Vô Cực, đây
mới là A Lại Da Thiên Hương Đạo của ngươi cần thiết tìm kiếm .
- Ngươi đây là đang lãng phí thiên phú của ngươi, mi tâm Tiên cốt phối
hợp A Lại Da Thiên Hương Đạo, đủ để ngươi trong tương lai có cơ hội
tranh giành Thiên mệnh, độ hóa chúng sinh, còn không phải những chuyện
ngươi làm. Còn có, ngươi còn độ hóa không được ta. Vào hôm nay, coi như
tổ sư ngươi Tụ Thủy Tiên Đế đích thân tới, A Lại Da Thiên Hương Đạo của
nàng cũng chưa chắc có thể độ hóa ta! Loại thủ đoạn nhỏ này, về sau
chớ dùng ở trước mặt ta, nếu không, ta sẽ ở trước mặt người trong thiên
hạ đánh mông ngươi.
Nói xong, Lý Thất Dạ quanh co khúc khuỷu mà đi.
Mai Tố Dao nhìn qua bóng lưng của Lý Thất Dạ, tú mục mỹ lệ vô song trở
nên vô cùng thâm thúy, nàng nghiêng đầu, phong thái mê đảo chúng sinh,
ngay cả cơn gió gợi lên cũng ôn nhu xuống.
Thời điểm Lý Thất Dạ trở lại hậu hoa viên, thịnh hội đã tan cuộc, tất cả tuấn ngạn nhân kiệt đều rời đi.
- Ngươi đã đi đâu?
Vừa thấy được Lý Thất Dạ, Trì Tiểu Điệp bề bộn nói ra:
- Ta tìm ngươi khắp nơi đây này.
Lý Thất Dạ xem nàng một cái, nói ra:
- Tiểu Đao đâu?
- Hắn đưa Bảo Thánh công chúa trở về.
Trì Tiểu Điệp nói ra:
- Phụ hoàng ta muốn gặp ngươi một lần, không biết ý của ngươi như nào?
- Thôi được, liền gặp một chút đi.
Lý Thất Dạ suy nghĩ một chút, nếu phụ thân của Trì Tiểu Điệp đáng tin
cậy, liền đem Bá Tiên Sư Vương truyền thừa bảo hạp giao cho hắn.
Nghe nói như vậy, trong nội tâm Trì Tiểu Điệp không khỏi cười khổ một
cái, bình thường người muốn gặp phụ hoàng nàng còn không thấy được,
nhưng mà, đối phương lại miễn cưỡng gặp, lúc này, Trì Tiểu Điệp cũng
không nói cái gì, nàng đã nhìn không thấu Lý Thất Dạ.
Ở dưới Trì Tiểu Điệp dẫn kiến, Lý Thất Dạ cùng Sư Hống hoàng chủ ở trong hoàng cung gặp mặt, Sư Hống hoàng chủ là một vị trung niên nhân bộ dáng năm mươi, thần thái sáng láng, Trì Tiểu Đao rất giống phụ thân hắn.
Nhất quốc chi quân, lấy tu sĩ xuất thân, xưng hô là có ý tứ nhất định,
bình thường đều xưng là hoàng chủ, cũng có người xưng là Nhân Hoàng hoặc Yêu Hoàng. Như Luân Nhật Yêu Hoàng, như Bảo Thánh Nhân Hoàng, đó mới là lấy Yêu Hoàng, Nhân Hoàng xưng.
Có thể xưng Nhân Hoàng Yêu Hoàng, đều là hoàng chủ khó lường, như Luân Nhật Yêu Hoàng, Bảo Thánh Nhân Hoàng đều là tu sĩ thiên tài kiệt xuất
nhất kinh diễm nhất đời trước, bọn hắn đã từng là hai đại nhân kiệt của
Trung Đại Vực!
Như hoàng chủ Thanh Huyền cổ quốc, cũng xưng là Nhân Hoàng, đó là bởi vì Thanh Huyền cổ quốc chính là Cổ quốc, tuyệt đối có tư cách xưng Nhân
Hoàng.