Lý Thất Dạ cắt ngang Đại Giác Thiền Sư và Từ Tiêu Cẩn biện luận. Đám người nhìn nhau. Mặc dù Đại Giác Thiền Sư, Từ Tiêu Cẩn có ý kiến khác nhau về tiên trị của Hòa Bích Thủy Tổ, lúc này mọi người hơi cảnh giác Lý Thất Dạ.
Đại Giác Thiền Sư chắp tay niệm phật hiệu:
- A di đà phật, thiện tai, thiện tai.
Lý Thất Dạ không kiên nhẫn vung tay:
- A di cái con mắt! Ta là đại hung thì sao? Không phục cứ lên đi, ta đánh hết một đám. Ai không phục cứ nhào vô, mấy phát diệt gọn cả đám, đỡ khỏi phải nhìn gai mắt.
Một câu nói bá đạo làm mọi người xoe tròn mắt, rõ là khiêu khích người trong thiên hạ, coi khinh người trong thiên hạ.
Nơi đây có mấy Chân Đế vô địch, càng có Trường Tồn siêu mạnh, cỡ như Thái Doãn Hỉ cũng có mặt.
Lý Thất Dạ không thèm coi ai ra gì, nói như thể một bàn tay của hắn đánh gục cả đám.
Câu nói bá đạo rẻ rúng làm đám người ức chế, nhiều người mắt tóe lửa trừng Lý Thất Dạ. Có người mắt lấp lóe tia sáng lạnh.
Đối diện ánh mắt phun lửa, Lý Thất Dạ thản nhiên cười nói:
- Như thế nào? Muốn đánh? Tới đây, càng nhiều người càng tốt, giải quyết nhanh gọn một lần.
Thái độ đó càng khiến đám người khó chịu, tiếng hừ lạnh liên tiếp.
Thần Cổ Chiến lạnh lùng nói:
- Láo quá, ngươi nghĩ sức một mình có thể đối địch với thiên hạ...
Lý Thất Dạ ngắt lời Thần Cổ Chiến, cười nói:
- Đúng, ta có thể đối địch với thiên hạ. Các ngươi có mấy người có thể đại biểu thiên hạ, nhào vô, ta một tay đập dẹp!
Nói rồi Lý Thất Dạ từ từ vươn một bàn tay ra.
Cuồng bá vô song, lúc này chỉ nghĩ ra một từ đó. Bọn họ nhìn nhau. Người bất mãn với Lý Thất Dạ khá khó xử, muốn đánh không được, mà không đánh thì không ổn.
Một tay chiến thiên hạ, không gian yên tĩnh đáng sợ. Người bất mãn với Lý Thất Dạ hoặc không đều lặng im.
Bọn họ là đại nhân vật danh chấn bát phương, thực lực siêu mạnh, trong số họ có Chân Đế kinh diễm, nhưng không ai buông lời cuồng bá như vậy được.
Thử hỏi nơi đây ai dám nói độc chiến thiên hạ, thậm chí chẳng chút che giấu bảo là một tay diệt thiên hạ? Nói ra lời đó không cần biết có thực lực hay không đều sẽ bị người trong thiên hạ bao vây tiễu trừ, không chừng đối địch với toàn người trong thiên hạ.
Lý Thất Dạ nói câu đó bằng giọng dửng dưng, bình tĩnh, trong mắt hắn chỉ là chuyện cỏn con.
Người vốn có thành kiến hoặc địch ý với Lý Thất Dạ thì tức giận trừng hắn. Câu nói đó không chỉ khiêu chiến thiên hạ cũng là khiêu khích bọn họ, thái độ của Lý Thất Dạ tỏ rõ không coi họ ra gì.
Bọn họ toàn là tồn tại uy hiếp bát phương, giờ cả đám bị Lý Thất Dạ coi khinh trước mắt bao người, bọn họ làm sao nuốt trôi cục tức này?
Có đại nhân vật thiếu kiên nhẫn thở hắt ra, cúi đầu hỏi Ngũ Hành Thiên Nữ:
- Ý của Thiên Nữ là...?
Thái độ của đại nhân vật tỏ rõ muốn mời Ngũ Hành Thiên Nữ chủ trì đại cục, lúc này không ai thích hợp hơn nàng. Làm vậy cũng là một hòn đá ném hai chim. Lý Thất Dạ buông lời ngông cuồng muốn chống lại người trong thiên hạ, đại nhân vật mời Ngũ Hành Thiên Nữ chủ trì đại cục xóe sạch ưu ái dành cho Lý Thất Dạ, dù chưa chắc Ngũ Hành Sơn sẽ đồng ý đối địch với thiên hạ.
Nếu Ngũ Hành Thiên Nữ chủ trì đại cục thì Lý Thất Dạ mạnh đến đâu cũng không thể đối kháng lại Ngũ Hành Sơn, trên đời này mấy ai đánh lại Ngũ Hành Sơn được? Dù là Thủy Tổ cũng không thể chống lại Ngũ Hành Sơn.
Khi đại nhân vật mời Ngũ Hành Thiên Nữ chủ trì đại cục, các cặp mắt tập trung vào nàng, chờ đợi nàng tỏ thái độ.
Trong lòng mọi người hiểu một khi Ngũ Hành Thiên Nữ đứng ra thì Đệ
Nhất Hung Nhân có kiêu ngạo cỡ nào cũng không nhảy nhót được lâu, chắc chắn sẽ bị người người tru.
Nghe lời mời, Ngũ Hành Thiên Nữ ung dung bình tĩnh nói:
- Kẻ tục tự kiếm chuyện.
Đại nhân vật nghẹt thở cứng ngắc tai chỗ, sắc mặt mất tự nhiên không biết nên nói cái gì, lỡ mồm một cái là sẽ đắc tội Ngũ Hành Sơn.
Một câu nhẹ tễnh nhưng gây sóng dữ, trong khoảnh khắc bao người tim rớt cái bịch.
Mọi người nghe hiểu Ngũ Hành Thiên Nữ che chở Lý Thất Dạ, hết sức ủng hộ hắn. Dù Lý Thất Dạ kiêu ngạo khiêu khích người trong thiên hạ, không xem người trong thiên hạ là cái đinh gì, Ngũ Hành Thiên Nữ kiên quyết đứng về phía hắn, vô điều kiện ủng hộ hắn.
Nghĩ đến đây bao người lòng chấn động, bọn họ không hiểu tại sao Ngũ Hành Thiên Nữ sẽ ủng hộ Lý Thất Dạ như vậy, vì sao nàng cố tình ưu ái hắn?
Các đại nhân vật chợt nhận ra Lý Thất Dạ đã thành đại khí. Được Ngũ Hành Sơn ủng hộ nghĩa là cá vượt long môn, bay lên cành cao thành phượng hoàng.
Nhiều đại nhân vật hiểu rằng tương lai của Lý Thất Dạ tiền đồ vô lượng, thực lực của hắn vốn vốn đã mạnh mẽ, một mình chém ba đế, không thua gì nhóm Thánh Sương Chân Đế, Kim Biến Chiến Thần. Nay có Ngũ Hành Sơn chống lưng, với nội tình của Ngũ Hành Sơn sẽ có ngày bồi dưỡng Lý Thất Dạ thành Thủy Tổ, rất có thể làm được.
Nghĩ đến đây nhiều người thót tim, cứng họng ngó nhau.
Nghe Ngũ Hành Thiên Nữ nói, nhìn nàng tỏ thái độ, bao nhiêu thiên tài trẻ tuổi lòng tràn ngập ghen tỵ. Bọn họ ghen ghét trừng Lý Thất Dạ.
Một số thiên tài trẻ tuổi tự cho mình cao cả chua lè nói:
- Hừ! Hắn có tài đức gì? Hắn chẳng qua xuất thân từ Tẩy Tội viện.
Đám thiên tài trẻ tuổi mến mộ Ngũ Hành Thiên Nữ vắt óc không hiểu nổi tại sao nàng ưu ái Lý Thất Dạ nhiều đến thế.
Bề ngoài Lý Thất Dạ bình thường, xuất thân chỉ là học sinh của Tẩy Tội viện, bé nhỏ không đáng kể. Còn về Lý Thất Dạ một mình chém ba vị Chân Đế, tuy thực lực mạnh thật nhưng chưa đến mức vô địch thiên hạ. Cỡ như Hoàng Tôn Chân Đế, Thánh Sương Chân Đế cũng có thể làm được.
Nhìn từ điểm nào Lý Thất Dạ cũng không phải ưu tú nhất, mạnh nhất trong bạn cùng lứa, xuất thân khiến người lên án. Bọn họ không hiểu vì sao Ngũ Hành Thiên Nữ cố tình ưu ái hắn?
Đại nhân vật lúng túng hắng giọng:
- Thiên Nữ, tiểu tử này hung hãn, thủ đoạn độc ác, tương lai sẽ là tai họa lớn của Tiên Thống Giới.
Tĩnh Nhi đứng sau lưng Huệ Thanh Tuyền trợn to mắt lườm đại nhân vật đó:
- Không nghe thấy tiểu thư của ta nói sao? Chuyện chưa xảy ra thì đừng vội kết luận bây giờ, ngươi làm như vậy tức là muốn đổ tội lo gì không có cớ! Vị đại nhân này từ khi tu đạo đến nay chưa từng giết ai sao? Thử hỏi tu sĩ địch chết trong tay đại nhân có bao nhiêu thiên tài? Năm mươi hay một trăm vạn?
Huệ Thanh Tuyền không nói gì, bộ dạng Tĩnh Nhi đanh đá chẳng chút kiêng dè thân phận cao quý của đại nhân vật.