Hoàng Tôn Chân Đế được các vị Thủy Tổ chúc phúc, thực lực của gã rất mạnh, nội tình đáng sợ biết bao.
Nhưng dù các Thủy Tổ hiện ra cũng không thể giải mở đại diệu của nham thạch, nó vẫn đứng yên tại chỗ.
Các cường giả đại nhân vật lần lượt thủ đủ loại thủ đoạn đều không thành công, trong thời gian ngắn lục tục bỏ cuộc.
Đại nhân vật bỏ cuộc không thử nữa, bất đắc dĩ nói:
- Kim Quang Thượng Sư còn chịu thua thì chúng ta có cố loay hoay cũng chỉ phí công.
Không một ai thành công, trong bọn họ có nhiều đại nhân vật nổi tiếng lừng lẫy, bao nhiêu thiên tài kinh tài tuyệt diễm. Tuy nhiên họ không thấy mất mặt, vì Kim Quang Thượng Sư còn không thể thăm dò được nham thạch, họ thất bại cũng là lẽ thường. Thử tưởng tượng trong Tiên Thống Giới có người nào so sánh được với Kim Quang Thượng Sư? Nếu Kim Quang Thượng Sư không làm được thì bọn họ dựa vào cái gì?
Nhiều cường giả đại nhân vật lần lượt thất bại, cả đám khẳng định nham thạch này rất ghê gớm.
- Nham thạch tuyệt đối không tầm thường.
Tưởng tượng xem họ thử bao nhiêu thủ đoạn, công pháp mạnh nhất, binh khí sắc bén nhất, chân hỏa hung mãnh nhất. Mọi thủ đoạn đều không thể tổn hại nham thạch này.
Nham thạch cứng rắn như vậy tạm không nói nó giấu ảo diệu gì, chỉ bằng vào chất liệu siêu cứng là đã không có gì sánh bằng. Nếu lấy thứ này tạo ra binh khí thì khó thể ước lượng giá trị của nó.
Trong khi các cường giả đại nhân vật thử nghiệm, Ngũ Hành Thiên Nữ Huệ Thanh Tuyền vẫn ngồi ở vị trí của mình, bình tĩnh ung dung.
Mắt Huệ Thanh Tuyền như làn nước nhìn hướng Lý Thất Dạ, hỏi ý kiến:
- Đạo huynh thấy sao?
Trong khi mọi người thử nham thạch, Lý Thất Dạ ngồi yên tại chỗ không hề có ý ra tay.
Nghe Huệ Thanh Tuyền hỏi Lý Thất Dạ mới liếc nhìn nham thạch, lạnh nhạt nói:
- Lòng như đá.
Huệ Thanh Tuyền tạm dừng, kinh thán:
- Đạo huynh thấy xa, lớp chúng ta không sánh kịp. Huệ Thanh Tuyền tham tường rất lâu mới rõ, đạo huynh chỉ liếc sơ đã biết, thật hổ thẹn.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ít ra nàng thông minh hơn họ nhiều.
Huệ Thanh Tuyền nhẹ lắc đầu nói:
- Thanh Tuyền còn kém xa, có lẽ vì đạo của Thanh Tuyền thiếu hụt chưa đến trình độ nó, không thể đánh mở nó. Đáng tiếc, Thanh Tuyền còn đường rất dài phải đi.
Trước đó Huệ Thanh Tuyền đã thử mở nham thạch nhưng nàng không làm được, tất hiên nàng có thu hoạch. Khi nghiên cứu nham thạch Huệ Thanh Tuyền đã biết cách mở nó ra, nhưng nàng còn thiếu chút sức mạnh để thực hành, làm nàng thầm tiếc nuối.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Cái này cần thời gian trui rèn, không ai vừa sinh ra đã như thế nào. Thứ này không phải thiên phú tư chất có thể so sánh, để thời gian hồng trần tôi luyện mới cho nàng càng kiên định.
Huệ Thanh Tuyền gật đầu nói:
- Đạo huynh nói có lý, lời đạo huynh nói cho người được lợi nhiều. Tu đạo giả chúng ta thường ham ngọn quên gốc cuối cùng đi càng xa càng bị lạc, từ nay không thể quay đầu.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Nếu thật sự như vậy thì cũng không đi được bao xa, không có gốc thì chỉ là lầu các giữa trời, sẽ có ngày rơi xuống.
Huệ Thanh Tuyền khen:
- Đạo huynh nói rất đúng.
Huệ Thanh Tuyền nhìn nham thạch, hỏi:
- Đạo huynh cho rằng ai để lại nham thạch này?
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Mở ra là biết. Mặc kệ ai để lại nó, chắc chắn rằng có thể để lại đá này thì không đơn giản là Thủy Tổ, rất có thể là mười Thủy Tổ hàng đầu, không thì đá này đã chẳng cứng rắn không thể phá vỡ.
Huệ Thanh Tuyền trầm ngâm, nghiêng đầu suy tư:
- Mười Thủy Tổ hàng đầu!
Vạn cổ đến nay trong Tiên Thống Giới có nhiều người so sánh, nên đời sau mới có cách nói mười Thủy Tổ. Từ vạn cổ đến nay người vào mười Thủy Tổ đều vô cùng kinh diễm, thành tựu cả đời cao chót vót khiến người đời
không thể đuổi kịp.
Huệ Thanh Tuyền đang suy nghĩ là vị Thủy Tổ nào để lại.
Nhiều cường giả đại nhân vật đã thử nhưng đều kết thúc trong thất bại, bọn họ không thể mở nham thạch ra, nó cứng rắn đến không thể tưởng tượng.
Tất cả đã thử và bỏ cuộc, không thể không chịu thua, nham thạch quá cứng.
Thấy cường giả đại nhân vật không thể mở nham thạch, Thái Doãn Hỉ thầm thất vọng. Lúc mời anh hùng thiên hạ thật ra trong lòng lão hơi mong chờ.
Mặc dù Kim Quang Thượng Sư đã thất bại, nhưng Thái Doãn Hỉ ôm chút hy vọng. Tiên Thống Giới lớn như vậy, ngọa hổ tàng long, Kim Quang Thượng Sư không mở được nham thạch không có nghĩa là trong thiên hạ không ai làm được.
Nhưng nhiều cường giả đại nhân vật thử rồi mà không một ai mở ra nham thạch, dường như thiên hạ không có ai hơn Kim Quang Thượng Sư.
Thái Doãn Hỉ nản lòng, vì lão phát thiệp mời anh hùng thiên hạ khắp nơi, đại nhân vật có sức nặng trong Tiên Thống Giới đều có mặt tại đây. Khách khứa tại đây không thể mở nham thạch thì trong Tiên Thống Giới khó tìm ra người nào làm được. Trừ phi tìm đến tồn tại giống Hòa Bích Thủy Tổ, nhưng Hòa Bích Thủy Tổ cao cao tại thượng, thần long thấy đầu không thấy đuôi. Thái Doãn Hỉ có danh vọng cao đến đâu, nổi tiếng cỡ nào cũng không mời nổi Hòa Bích Thủy Tổ.
Cường giả đại nhân vật đều đã dừng tay bỏ cuộc, Thái Doãn Hỉ vẫn hỏi:
- Còn ai muốn thử không?
Đã không có hy vọng nhưng Thái Doãn Hỉ vẫn ước gì có người chịu thử.
Có thiên tài trẻ lên tiếng:
- Vẫn có người chưa thử.
Gã không phải nói Ngũ Hành Thiên Nữ, mắt gã nhìn Lý Thất Dạ.
Chỉ có Lý Thất Dạ, Ngũ Hành Thiên Nữ Huệ Thanh Tuyền chưa thử. Không ai dám kiếm chuyện với Ngũ Hành Thiên Nữ, nàng không ra tay, chẳng ai dám bắt buộc.
Lý Thất Dạ thì khác, khi có người nhắc nhở thì những cặp mắt cùng nhìn Lý Thất Dạ.
Ngàn vạn ánh mắt tập trung vào Lý Thất Dạ, mọi người nhìn hắn chằm chằm vì chỉ còn mình hắn không thử.
Được người khác nhắc nhở Thái Doãn Hỉ mới nhớ tới Lý Thất Dạ, lão nhìn hắn.
- Lý công tử...
Thái Doãn Hỉ không xúi Lý Thất Dạ xuống thử, nếu hắn ngồi yên tại chỗ thì lão không dám bắt ép.
Mắt Thái Doãn Hỉ đầy mong chờ nhìn Lý Thất Dạ, vì trước đó Đại Hắc Ngưu, Ngũ Hành Thiên Nữ Huệ Thanh Tuyền đều rất tôn sùng hắn. Được họ tôn sùng như vậy tức là hắn có năng lực hơn người.
Mọi người đều đã thử chỉ có Lý Thất Dạ còn chưa làm gì, lòng Thái Doãn Hỉ dấy lên hy vọng.
Lý Thất Dạ cười hỏi, không vội ra tay:
- Như thế nào? Muốn ta mở ra?
Thái Doãn Hỉ chắp tay cung kính nói:
- Nếu Lý công tử đồng ý ra tay thì không thể tốt hơn. Đá này liên quan thiên hạ thương sinh, phúc lợi Tam Tiên giới, xin công tử ra tay.
Lý Thất Dạ nhún vai dửng dưng nói:
- Thiên hạ thương sinh, phúc lợi Tam Tiên giới liên quan gì ta? Ta chỉ là khách qua đường, đi ngang qua. Tam Tiên giới tồn tại hay diệt vong chẳng dính dáng gì tới ta.