Không phải vì Thái Doãn Hỉ rất muốn rương báu này mà là Huệ Thanh Tuyền nói có lý. Nếu thứ trong rương báu phát huy tác dụng trong tai nạn lớn thì nó đúng là thích hợp để lại Thiên Hùng quan, quân đoàn Thiên Tiệm. Dù sao đối với nguyên Tiên Thống Giới, nếu Thiên Tiệm bị phá tức là tai nạn sẽ lan tràn khắp Tiên Thống Giới.
Cuối cùng do quân đoàn Thiên Tiệm quản lý rương báu, các khách khứa không có ý kiến gì, dù có cũng không tiện nói ra.
Dù sao tảng đá này vốn là Thái Doãn Hỉ có được, giờ do lão quản lý nó cũng không thành vấn đề. Huống chi Thiên Tiệm luôn là hùng quan của Tiên Thống Giới, nó cần rương báu này hơn bất cứ ai, đạo thống nào.
Cất rương báu rồi Thái Doãn Hỉ lần lượt cảm tạ khách khứa có mặt:
- Da tạ các vị từ ức vạn dặm xa xôi đến, phúc lợi của Tiên Thống Giới là mọi người cùng nắm tay nhau sáng tạo.
Các khách đáp lễ.
Giờ đá đã mở, bữa tiệc anh hùng cũng kết thúc, nên hạ màn. Các khách từ biệt rời đi, có người còn ở lại Thiên Hùng quan, có người trở về đạo thống của mình.
Các khách lần lượt rời khỏi, chỉ còn nhóm Lý Thất Dạ ở lại. Ngũ Hành Thiên Nữ Huệ Thanh Tuyền chưa đi.
Sau khi khách đi hết, Thái Doãn Hỉ lại lạy dài cảm ơn Lý Thất Dạ, biểu tình cung kính nói:
- Đa tạ công tử trượng nghĩa ra tay mở đá.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Không cần cảm tạ, ta không phải loại người trượng nghĩa gì. Trên đời không có bữa cơm miễn phí, ta đã mở nó ra, tới lúc ngươi thực hiện lời hứa rồi.
Lý Thất Dạ nói thật lòng.
Thái Doãn Hỉ cười gượng, vẫn cung kính lạy lần hai:
- Công tử cần cái gì cứ nói một tiếng là được.
Với thân phận của Thái Doãn Hỉ mà cung kính thấp tư thái như vậy đã không dễ dàng, nhìn ra được lão rất chân thành.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Thứ ta muốn rất đơn giản, hổ phù trong tay ngươi.
Thái Doãn Hỉ biến sắc mặt bản năng lùi một bước:
- Công tử muốn hổ phù của quân đoàn Thiên Tiệm?
Lý Thất Dạ cười:
- Đúng vậy, là hổ phù này.
Thái Doãn Hỉ khó xử, xua tay lắp bắp:
- Cái này...
Lý Thất Dạ cười hỏi:
- Như thế nào? Không muốn?
Thái Doãn Hỉ cười gượng nói:
- Không giấu gì công tử, không phải ta có muốn hay không mà vì hổ phù này quan trọng. Chắc công tử cũng biết nó không chỉ liên quan toàn quân đoàn Thiên Tiệm còn có Thiên Tiệm, nó là chìa khóa của Thiên Tiệm.
Hổ phù trong tay Thái Doãn Hỉ không chỉ là quân lệnh, điều động quân đoàn Thiên Tiệm. Hổ phù lưu truyền từ niên dại vô cùng xa xưa, là chìa khóa của quân đoàn Thiên Tiệm. Nếu muốn mở phòng ngự Thiên Tiệm khống chế lực lượng toàn Thiên Tiệm thì phải có hổ phù này.
Dù ngươi có được quân đoàn Thiên Tiệm mà không cầm hổ phù, lại muốn nắm giữ nguyên Thiên Tiệm thì danh không xứng với thực.
Nên Lý Thất Dạ đòi hổ phù làm Thái Doãn Hỉ khó xử, cái này không đơn giản là điều động quân đoàn Thiên Tiệm, chẳng khác nào giao nguyên Thiên Tiệm cho hắn.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Ta biết, ta không muốn quân đoàn Thiên Tiệm của ngươi, cũng không cướp Thiên Tiệm, ta chỉ muốn mượn một chút, dùng xong sẽ trả cho ngươi.
Thái Doãn Hỉ chần chừ:
- Cái này...
Việc này quan hệ nguyên Thiên Tiệm, thậm chí toàn Tiên Thống Giới, Thái Doãn Hỉ không dám quyết định ngay.
Trong khi Thái Doãn Hỉ chần chừ, Ngũ Hành Thiên Nữ Huệ Thanh Tuyền nhẹ lắc đầu nói:
- Doãn đại nhân vẫn còn xem thường Lý công tử. Nếu thứ Lý công tử thật sự muốn, dù đại nhân có đồng ý đưa hay không cũng không theo ý đại nhân được. Lý công tử chịu giao dịch với đại nhân là đã rất có thành ý, cũng nói lên Lý công tử không có ác ý.
Nói đến đây Huệ Thanh Tuyền tạm dừng một lúc:
Huệ Thanh Tuyền chậm rãi nói:
- Hơn nữa chẳng lẽ Doãn đại nhân thật sự cho
rằng Lý công tử muốn Thiên Tiệm đoàn hay Thiên Tiệm sao? Với thần thông của Lý công tử thì nguyên quân đoàn Thiên Tiệm có tập hợp lại cũng khó cản một bước của công tử. Thậm chí theo ý ta dù là Thiên Tiệm cường đại không gì sánh bằng cũng không thể khiến Lý công tử dừng bước. Ta cho rằng Lý công tử thật sự có mưu đồ thì không cần hổ phù gì đó, một ngón tay quét ngã hết, công tử có thể độc bộ thiên hạ, quân đoàn Thiên Tiệm hay Thiên Tiệm đều sẽ không tạo thành quá nhiều rắc rối cho công tử. Lý công tử muốn hổ phù có lẽ là có ý tốt, không thì dù Lý công tử muốn chỉ việc đẩy ngã, bẻ gãy nghiền nát.
Dường như Huệ Thanh Tuyền hoàn toàn đứng về phía Lý Thất Dạ, hết sức ủng hộ hắn.
Nghe Huệ Thanh Tuyền nói làm Đại Hắc Ngưu không nhịn được khen:
- Nha đầu Ngũ Hành Sơn thật lợi hại, Kiêu Hoành Thương Hành có thể đơn độc trên đỉnh Tiên Thống Giới cũng có lý do của nó. Nha đầu tuổi còn nhỏ đã có ánh mắt độc ác như vậy, ghê gớm lắm.
Đại Hắc Ngưu nhìn thấu Lý Thất Dạ vô song là vì nó sống quá lâu, trải qua trăm ngàn vạn năm lắng đọng, đã thấy nhiều hạng người vô địch, kiến thức vô số thiên tài kinh tài tuyệt diễm, nên nó luyện ra ánh mắt cực kỳ sắc bén.
Huệ Thanh Tuyền còn trẻ vậy đã có kiến thức siêu đẳng vô song, hơn xa bạn cùng lứa, vượt qua cả tồn tại như Thái Doãn Hỉ. Có thể nói là do nàng xuất thân từ Ngũ Hành Sơn, từ nhỏ nàng đã kiến thức nhiều hạng người vô địch nên có ánh mắt trí tuệ siêu đẳng.
Nghe Huệ Thanh Tuyền nói hàng loạt, tim Thái Doãn Hỉ rung lên:
- Cái này...
Thái Doãn Hỉ biết rõ Huệ Thanh Tuyền mạnh không thua gì lão.
Trên đời này không nhiều người có thể khiến Huệ Thanh Tuyền ưu ái, kinh diễm như Kim Quang Thượng Sư cũng không lọt vào mắt xanh của nàng. Nhưng Huệ Thanh Tuyền tôn sùng Lý Thất Dạ như vậy, lý do không đơn giản.
Tưởng tượng xem Ngũ Hành Sơn có nội tình động trời cỡ nào, Thái Doãn Hỉ xuất thân là đệ tử ngoài sơn, lão hiểu rất rõ điều đó. Huệ Thanh Tuyền là người truyền thừa của Ngũ Hành Sơn, kiến thức của nàng vô địch đến mức nào?
Nhưng Huệ Thanh Tuyền vẫn tôn sùng Lý Thất Dạ như vậy, khẳng định thực lực của hắn như thế thì thật kinh người, làm Thái Doãn Hỉ giật mình.
Huệ Thanh Tuyền ưu nhã ung dung từ tốn nói:
- Nếu Doãn đại nhân vẫn không hoàn toàn yên tâm thì Ngũ Hành Sơn làm đảm bảo cho Lý công tử được không?
Nàng hoàng trụ vô song, dù ở khi nào cũng mê người như vậy, động lòng người như thế. Chưa thấy khuôn mặt thật của nàng nhưng vẫn làm người ta cảm thấy Huệ Thanh Tuyền xinh đẹp tuyệt thế vô song.
Huệ Thanh Tuyền nói ra câu này thì dù là ai cũng xóa tan nghi ngờ. Nếu có Ngũ Hành Sơn làm đảm bảo vì có thể kê cao gối ngủ.