Đôi mắt lão nhân vẫn có thần, nếu người bình thường sẽ không nhìn ra lão đã chết, nhưng không thể qua mắt nhóm Lý Thất Dạ được.
Lão nhân trả lễ:
- Con đường phía trước đại hung, xin đừng tự lầm.
Tuy lão từng là một vị Thủy Tổ mà thái độ nho nhẽ lễ phép, khí độ hơn người. Lão nhân như vậy đứng trước mặt thật khó cảm thấy lão chết rồi.
Lý Thất Dạ cười khẽ:
- Tự lầm cái gì.
Khuôn mặt lão nhân nghiêm túc chậm rãi nói:
- Có lẽ mất mạng, có lẽ từ nay rơi vào ma đạo. Đạo hữu tạo hóa thông thiên, mau trở về, mưu sách lược vẹn toàn đi.
Đại Hắc Ngưu nhe răng cười:
- Vậy các ngươi có bao nhiêu người rơi vào ma đạo?
Lão nhân biến sắc mặt sau đó bình tĩnh lại, từ tốn nói:
- Người thanh thì tự thanh, người trọc thì tự trọc, không liên quan người ngoài, chỉ nằm ở lòng mình.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
- Lòng của đạo hữu kiên định, không dễ.
Lão nhân dù đã chết vẫn giống hệt người sống, có thể tưởng tượng khi lão còn sống cường đại khủng bố biết bao:
- Chẳng qua bất lực không cứu vãn được.
Đại Hắc Ngưu tò mò hỏi:
- Năm đó nơi này đã xảy ra chuyện gì?
Lão nhân không chịu nói:
- Mau trở về, đường này hung hiểm, có sách lược vẹn toàn rồi mưu đồ cũng không muộn.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Ta chính là sách lược vẹn toàn.
Đại Hắc Ngưu cười nói:
- Đúng vậy! Đại thánh nhân chính là sách lược vẹn toàn, có đại thánh nhân ở thì mọi thứ đều yên ổn hết!
Lão nhân nhìn Lý Thất Dạ, mắt bắn ra thần quang, thần quang nhiếp vạn cổ, trấn thiên cổ. Thánh Sương Chân Đế là Chân Đế mà lòng rung mạnh, lực lượng này quá cường đại, nàng không thể sánh bằng.
Ánh mắt uy hiếp vạn cổ, như Chí Tôn vô thượng tuyên cổ đứng hiên ngang tại đó. Ánh mắt khủng bố như vậy dù Thánh Sương Chân Đế là thập nhị cung cũng thấy lòng lạnh lẽo. Thực lực của lão nhân này quá khủng bố, đây không phải Thủy Tổ bình thường mà là Thủy Tổ đẳng cấp Tiên Thống.
Dù đã chết ánh mắt của lão nhân vẫn rất đáng sợ, dường như cái chết không ảnh hưởng vô địch của lão, không suy yếu thần uy của lão.
Cuối cùng lão nhân thu về ánh mắt, khẽ thở dài:
- Ta đã không sống nữa, có nhiều việc không nhìn thấu. Nếu đạo hữu nhất quyết đi vào thì ta không ngăn cản nữa.
Mạnh như lão nhân này không thể nhìn thấu Lý Thất Dạ, đừng nói lão chết rồi, dù lão còn sống cũng không cách nào dòm ngó huyền ảo của Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ chắp tay cười nói:
- Đã nhường.
Lý Thất Dạ hoàn toàn không quan tâm ánh mắt của lão nhân này đáng sợ cỡ nào, khiếp hồn người ra sao, hắn hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Lão nhân hỏi:
- Tại sao đạo hữu đến đây?
Đại Hắc Ngưu cười nói:
- Ha, thì đến vì báu vật, nhìn xem bên trong có thứ tốt gì không.
Tất nhiên Đại Hắc Ngưu chỉ thuận miệng bịa chuyện.
Lão nhân nhìn Đại Hắc Ngưu, lắc đầu nói:
- Nơi đây không có báu vật, chỉ có hung hiểm.
Đại Hắc Ngưu nhún vai nói:
- Lão nói câu này chắc lão cũng không tin. Năm đó thuyền viễn chinh các ngươi chở đi bao nhiêu thiên hoa vật báu, đám Thủy Tổ các ngươi mang theo bao nhiêu vật vô địch, nói không có báu vật? Ai tin? Chỉ tính mảnh thiên địa này đã là báu vật ghê gớm.
Lão nhân hé môi nhưng cuối cùng thở dài thườn thượt, cảm khái rằng:
- Báu vật luôn động lòng người, bao người mất mạng vì nó.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Nhưng động lòng của các ngươi không phải báu vật.
Đại Hắc Ngưu chỉ thuận miệng bịa chuyện, không cần xem là thật.
Mắt lão nhân sáng rực nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:
- Đạo hữu cho rằng vật gì mới làm động lòng chúng ta?
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Đại thế, chỉ có đại thế. Lựa chọn vì đại thế nên mới có cục diện hôm nay chứ không phải vì báu vật gì.
Lão nhân buồn bã khẽ thở dài:
- Đạo hữu cao kiến, đáng tiếc lúc còn sống không thể gặp đạo hữu.
Lão nhân tạm dừng, nhìn Lý Thất Dạ:
- Tại sao đạo hữu muốn đi tới đó?
Lý Thất Dạ cười nhẹ
tênh:
- Đi xem vậy thôi, không có vì sao hết, tùy tính làm.
Lão nhân lặng im.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Chỗ của các ngươi không có thứ gì đáng để ta cố ý đến, có lẽ thiên thạch kia có thứ đó, nhưng không phải thứ ta muốn. Vì vậy Bất Độ Hải đáng giá ta đi một chuyến!
Vẻ mặt lão nhân phấn chấn, mắt sáng rực hỏi:
- Đạo hữu muốn vào Bất Độ Hải?
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Phải đi một chuyến.
Trong câu nói bình thản là leng keng có lực, không thứ gì thay đổi được.
Lão nhân nhìn Lý Thất Dạ, chậm rãi nói:
- Đạo hữu trác tuyệt, có lẽ không nên vào Bất Độ Hải. Tam Tiên giới cần người trác tuyệt như đạo hữu bảo vệ, quan tâm.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ta chỉ là khách qua đường, Tam Tiên giới liên quan gì ta? Sẽ có người quan tâm bảo vệ Tam Tiên giới, như các quân.
Lão nhân lặng im.
Đại Hắc Ngưu tò mò hỏi dò:
- Bất Độ Hải như thế nào?
Lão nhân liếc Đại Hắc Ngưu, vẫn trả lời:
- Một lời khó nói hết, vô cùng vô tận, diệu dụng vô số.
Lão nhân tạm dừng rồi tiếp tục bảo:
- Nhưng Bất Độ Hải ngày nay đã không bình tĩnh, hung hiểm ẩn trong đó.
Đại Hắc Ngưu hỏi dồn:
- Hung hiểm thế nào?
Tồn tại cỡ như Đại Hắc Ngưu cũng không dám tùy tiện đến gần Bất Độ Hải.
Lão nhân hé môi nhưng mím lại, nhìn Đại Hắc Ngưu chằm chằm:
- Đạo hữu tốt nhất đừng tới gần, nếu không sẽ là tai nạn.
Lão nhân lo lắng, Lý Thất Dạ cười đáp rằng:
- Có hung hiểm thì chém, bình vạn cổ là được.
Lão nhân lên tinh thần, băn khoăn nhìn Lý Thất Dạ, hoặc nên nói lão không quá tin tưởng:
- Đạo hữu có thể chém?
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Nếu không phạm ta thì ta không đuổi theo, còn phạm ta là giết không tha, dù là tồn tại nào cũng không ngoại lệ!
Lý Thất Dạ nói bình tĩnh nhưng tỏ rõ lòng sát phạt, tuyệt sát vô tình. Hắn nói thẳng dù là tồn tại gì cũng không thể lay động quyết tâm của hắn.
Lão nhân nhìn Lý Thất Dạ nhưng không xem thấu, lão lo lắng nói:
- Đạo hữu hãy cẩn thận, đây là đại hung. Năm đó chúng ta và các quân Hỏa Tổ...
Lão nhân ngừng bặt không nói tiếp.
Đại Hắc Ngưu nghe rõ mồn một, thúc giục hỏi:
- Lão và nhóm Hỏa Tổ thế nào?
Lão nhân buồn bã lặng im, chỉ nói:
- Thiên đạo hiểm, lòng người càng hiểm, bảo trọng.
Nói xong lão nhân xoay người đi hướng sơn mạch.
Đại Hắc Ngưu hét to với theo:
- Tại sao lão còn chưa nhắm mắt!?
Lời này nghe rất vô lễ nhưng có lý.