Đại Hắc Ngưu cảm khái:
- Chết trận đến phút cuối vẫn không ngã xuống, không thần phục, sống lưng vẫn thẳng tắp. Đây mới là người Tam Tiên giới thật sự cần, là rường cột thật sự của Tam Tiên giới.
Thánh Sương Chân Đế không nói chuyện, nàng cúi đầu lạy dài những xác chết chiến đến cuối cùng vẫn không gục ngã, để biểu đạt kính ý cao thượng nhất.
Như Đại Hắc Ngưu nói, bọn họ mới là rường cột, là sống lưng của Tam Tiên giới.
Thánh Sương Chân Đế không rõ năm xưa xảy ra chuyện gì nhưng nàng mơ hồ đoán được vài điều.
Nhìn trên thuyền viễn chinh có bao nhiêu người hóa thành âm binh, xác bất tử. Có lúc còn sống hóa thành vật chết, cũng có sau khi chết biến thành vật chết.
Những người trước mắt dù chết trận, phút cuối cùng họ vẫn đứng thẳng tắp, không hóa thành vật chết. Đó là vì có linh hồn bất khuất, đạo tâm kiên định, không bị lực lượng hắc ám xâm thực, không bị tâm ma điều khiển, không bị tham lam trong lòng cắn nuốt.
Nên sau khi chết họ vẫn ưỡn ngực, không biến thành vật chết như con rối. Người như vậy đáng để người tôn kính, vái lạy.
Nhìn những di tích chiến trường đoán được năm đó xảy ra chuyện kinh thiên động địa, chuyện cực kỳ đáng sợ. Có người vẫn sừng sững không ngã, kiên định lập trường không bị vật bên ngoài dao động.
Nhóm Lý Thất Dạ đi một lúc lâu sau Đại Hắc Ngưu trầm giọng quát, chỉ đằng trước:
- Nhìn kìa!
Nhóm Liễu Yến Bạch ngước đầu lên, thấy hư không đằng trước lơ lửng tòa thành khổng lồ, cảm giác thần thánh vô thượng.
Thành trì cực kỳ cao lớn, trông giống lâu vũ to lớn từng tầng từng lớp chồng lên, chỗ cao nhất thẳng đến vũ trụ.
Tòa thành siêu cao lớn lơ lửng giữa hư không như tòa thiên thành khổng lồ không gì sánh bằng.
Quanh tòa thành, thời không bao la bị đánh tan nát, tòa thành cũng có nhiều chỗ bị phá hoại.
Nhiều tường thành bị đánh nát vụn, cửa thành bị đánh mở cái lỗ to, lâu vũ trong thành ngã đổ.
Lửa chiến đã đốt tới nơi này, nhiều chỗ trong thành bị đánh nát, nhưng thành trì còn giữ vẻ hoàn chỉnh, sừng sững tại đó.
Thành trì bị đánh phá nhưng vẫn toát ra hơi thở cường đại không gì sánh bằng, dường như trong thành có tồn tại cao cao tại thượng chúa tể thế giới này.
Khi cảm nhận hơi thở tràn ngập trong thiên địa, mơ hồ khiến người cảm giác trong thành có lửa đang cháy, lửa thần chí tôn vô thượng che chở thành trì, dường như đây là phủ đệ vô thượng của Hỏa Thần.
Cảm nhận hơi thở đó khiến người xúc động muốn khom người vái lạy, hơi thở đó quá mạnh.
Cảm nhận hơi thở này, lòng Thánh Sương Chân Đế rung động:
- Mạnh quá!
Một tòa thành lớn đã vỡ nát chìm nổi trong hư không, hơi thở trong tòa thành tràn ngập tựa như thần hỏa bập bùng cháy, trăm ngàn vạn năm vô thượng thần hỏa luôn bao phủ tòa thành lớn.
Lý Thất Dạ mang nhóm Thánh Sương Chân Đế đi vào tòa cổ thành khổng lồ này. Trong thành hiu quạnh không một bogsn người, đường phố rộng rãi vắng tanh, cảnh tượng đổ nát.
Trong thành cổ có vô số đại điện cổ lâu sừng sững tại chỗ. Những đại điện cổ lâu làm bằng bách luyện thạch, dựng bằng gỗ phượng tê, có đúc bằng kim loại thần kim. Nhìn những đại điện cổ lâu là biết năm xưa ngụ tại đây đều là Chân Thần vô thượng, Chân Đế vô địch.
Bởi vậy trăm ngàn vạn năm các đại điện cổ lâu vẫn tràn ngập hơi thở cổ xưa cường đại, đó là hơi thở của các chủ nhân từng ngụ tại đây.
Nhóm Thánh Sương Chân Đế bước chân vào thành cổ to lớn, cảm nhận mấy hơi thở cường đại ập vào mặt.
- Hơi thở mạnh quá, trận chiến ngày xưa động trời cỡ nào!
Vài hơi thở cường đại quấn quýt nhau, bài xích nhau, là những hơi thở để lại trong đại chiến.
Bao nhiêu năm đã qua mấy luồng hơi thở cường đại vẫn tồn tại, dây dưa nhau, mau tòa thành lớn hoang tàn này. Có thể tưởng tượng
trận chiến xưa ai khủng bố biết bao, nếu tòa thành cổ không có lực lượng vô thượng che chở chắc đã bị đánh thành tro trong trận chiến đó.
Nhóm Lý Thất Dạ đi qua các con phố cổ thênh thang, đến trước giáo trường siêu lớn.
Từ xa nhìn giáo trường khổng lồ, mắt trâu như chuông đồng của Đại Hắc Ngưu trợn to:
- Nhìn kìa, những vật chết tụ tập tại đây!
Giáo trường rộng mênh mông có thể chứa trăm vạn người. Đứng trong giáo trường siêu khổng lồ này khiến người cảm giác mình nhỏ bé như con kiến.
Đứng thật xa ngoài giáo trường đã cảm nhận chiến ý ập vào mặt, dường như trăm ngàn vạn năm trước nơi này từng là chỗ trường điểm binh, tụ tập thiên quân vạn mã. Chiến sĩ nam nhi xuất phát từ đây đi viễn chinh thiên địa bao la, nên trăm ngàn vạn năm qua, các chiến sĩ nam nhi để lại chiến ý vẫn thật lâu không thể tán đi.
Lúc này trong giáo trường đã xếp hàng thiên quân vạn mã, rất ngay ngắn, mỗi người không phát ra tiếng động, không khí đặc biệt nặng nề.
Thiên quân vạn mã trong giáo trường là các âm binh vật chết nghe tiếng trống chạy tới, như đại quân trong biển, vật chết rồng đen, bá chủ ngựa chiến vân vân, tất cả tụ tập tại đây.
Trong giáo trường có chiếc trống trận siêu lớn sừng sững trên đài cao. Trống trận làm bằng da mông rồng, mặt trống có gân rồng, trên giá đỡ đặt gậy gõ. Mỗi cây gậy toát ra hơi thở cuồng bá, chúng nó được luyện chế từ xương thần.
Bá chủ chiến mã, hoàng đế xe thần, người đồng thuyền vàng, các vật chết Chí Tôn vô địch nghe tiếng trống tìm đến, đứng vây quanh trống trận.
Vật chết thiên quân vạn mã thì xếp trận thế siêu lớn trong giáo trường.
Lúc này nhóm bá chủ chiến mã hay vật chết thiên quân vạn mã đều đứng im trong giáo trường, không phát ra tiếng động. Giáo trường lớn yên lặng đáng sợ, nghe tiếng kim rơi rõ ràng, khiến người nổi da gà. Đặc biệt nhiều vật chết yên lặng đứng đây, người không biết chuyện còn tưởng có quỷ.
Nhóm Lý Thất Dạ không bước vào giáo trường, chỉ đứng xa xem cảnh này.
Đại Hắc Ngưu lẩm bẩm:
- Những vật chết ở đây làm gì? Chúng nó tụ tập hết tại đây chắc chắn không có chuyện tốt lành gì.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Có thứ xuất thế.
Lý Thất Dạ nhìn chính giữa giáo trường, vị trí đó có cái hố sâu đường kính rất to.
Hố sâu từ trên xuống, sâu hun hút như thông hướng vực thẳm chết chóc. Hố sâu như cái miệng ma quy há to yên lặng chờ con mồi chui đầu vô lưới.
Đại Hắc Ngưu lẩm bẩm:
- Bên trong là cái quy gì? có yêu vật gì từ bên trong bò ra sao?
Lý Thất Dạ cười khẽ:
- Có phải yêu vật hay không thì khó nói, trên đời có vài chuyện thường nằm ngoài dự đoán, có lẽ là thứ quỷ quái gì, yêu vật gì chỉ là người biến ra. Trên đời vốn không có thứ quỷ quái.