Trì Tiểu Điệp nghe Lý Thất
Dạ nói, tim run lên, cắn răng, ngước mặt lên. Trì Tiểu Điệp mặc cho Lý
Thất Dạ loay hoay, hắn cẩn thận bôi thuốc cao lên mắt nàng.
Ban đầu Trì Tiểu Điệp cảm thấy thuốc cao mát lạnh thoải mái, không có gì ghê gớm.
Giây sau Trì Tiểu Điệp hét thảm:
- A!!!
Cảm giác đau nhói đâm vào mắt, cực kỳ khó chịu, như đôi mắt bị đâm
thủng, lạnh giá đông con mắt Trì Tiểu Điệp lại, chìm vào hắc ám.
Trong lúc Trì Tiểu Điệp đơn đớn khó chịu, Lý Thất Dạ kiềm chặt tay nàng, khẽ quát cảnh tỉnh nàng:
- Dừng nhúc nhích, cố gượng đi! Phải để tinh hoa bảo dược luyện hóa mắt nàng!
Trì Tiểu Điệp khó chịu đựng được đau đớn hét lên:
- A!!!
Lý Thất Dạ quát nạt Trì Tiểu Điệp không cho nàng nhúc nhích, nhưng đau
đớn rất khó chịu đựng. Trong khoảnh khắc này Trì Tiểu Điệp cảm thấy đôi
mắt vỡ, làm nàng sợ hãi có khi nào sẽ bị mù?
Khi chìm vào bóng tối, trái tim của Trì Tiểu Điệp tràn ngập sợ hãi, chỉ
có đôi tay Lý Thất Dạ bắt chặt tay ngọc là tồn tại. Đôi tay cứng chắc đó cho Trì Tiểu Điệp lực lượng, khiến trái tim nàng chậm rãi bình tĩnh
lại. Trong khoảnh khắc này đôi bàn tay cứng cáp của Lý Thất Dạ cho Trì
Tiểu Điệp chỗ dựa.
Trì Tiểu Điệp từ từ bình tĩnh lại, cảm giác đau đớn dần biến mất.
Lý Thất Dạ dặn dò:
- Đôi mắt của nàng cần bôi thuốc cao một tháng đến khi nào được luyện tốt mới thôi.
Mắt Trì Tiểu Điệp không thấy đường, chỉ khi Lý Thất Dạ ở bên cạnh nàng mới yên tâm:
- Chuyện này là sao?
- Con mắt của nàng biến dạng.
Lý Thất Dạ nói:
- May mắn không bị bién dạng quá nhiều, nếu không thì dù đám lão già
Chiến Thần điện đồng ý đưa ra nhiều bảo dược cũng không thay đổi được
con ngươi của nàng.
Trì Tiểu Điệp kinh ngạc hỏi:
- Ngươi đi Chiến Thần điện?
Lý Thất Dạ đi ba tháng trời là vì chuẩn bị dược liệu quý giá hiếm hoi cho nàng?
- Không.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Chỉ đến chỗ ngoại trưởng lão của bọn họ.
Trì Tiểu Điệp rung động. Trung đại vực Chiến Thần điện cùng nổi danh với Thiên Đạo Viện Đông Bách Thành. Trưởng lão ngoại trú cũng là nhân vật
cao cao tại thượng, như phụ hoàng của nàng cũng chưa chắc được gặp
trưởng lão ngoại trú Chiến Thần điện. Lý Thất Dạ chẳng những thấy trưởng lão mà còn lấy được nhiều linh dược quý giá từ Chiến Thần điện.
Lý Thất Dạ chỉ dẫn đôi mắt Trì Tiểu Điệp đắp thuốc cao một tháng, trong
thời gian này hắn luôn bên nàng. Chỉ khi ở bên Lý Thất Dạ là lòng Trì
Tiểu Điệp yên tâm nhiều.
Cuối cùng Lý Thất Dạ tháo thuốc cao xuống, cẩn thận nhìn mắt Trì Tiểu Điệp, vừa lòng gật gù.
Lý Thất Dạ nói:
- Được rồi, may mắn nàng trời sinh hơi biến hình, không thì hết đường cứu chữa.
Lại nhìn thấy ánh sáng khiến Trì Tiểu Điệp thở phào nhẹ nhõm, nàng tò mò hỏi:
- Mắt của ta sao rồi?
- Tự xem đi.
Lý Thất Dạ đưa gương cho Trì Tiểu Điệp soi. Trì Tiểu Điệp trông thấy đôi mắt của mình có thay đổi, lúc trước con ngươi mà vàng nhạt, nếu không
nhìn kỹ sẽ không phát hiện.
Lúc này đôi mắt Trì Tiểu Điệp biến thành màu hoàng kim, hoàn toàn là con ngươi màu vàng. Đôi mắt hoàng kim toát ra thần vận như thể ẩn chứa trật tự đại đạo trong đó.
Lý Thất Dạ ra lệnh:
- Trợn to mắt ra.
Trì Tiểu Điệp không chút suy nghĩ trợn to mắt:
- A!!
Trì Tiểu Điệp sợ hết hồn ném gương đi.
Vì khi Trì Tiểu Điệp trợn to mắt, nàng nhìn thấy một đôi mắt khác lạ,
đôi mắt hoàng kim, tựa như chế tạo bằng vàng ròng, ánh vàng, đôi mắt
lạnh băng đáng sợ. Trì Tiểu Điệp bị chính đôi mắt của mình hù sợ.
- Cái . . . Cái . . . Cái chuyện gì đây?
Trì Tiểu Điệp khó khăn lắm mới bình ổn cảm xúc sợ hãi, nàng cầm gương
soi kỹ lại. Lý Thất Dạ trợn to mắt, con ngươi thay đổi, đôi mắt hoàng
kim, không có tròng đen hay trắng, hoàn toàn như đúc bằng hoàng kim. Trì Tiểu Điệp vẫn hắn đường, nàng nhìn thấy rõ ràng, nên nàng rất khó tin.
- Cái này gọi là thần đồng.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Tổ tiên Bách Chiến Thần Hoàng của nàng tung hoành một đời, có tuyệt
học đầy mình, hiểu rộng biết nhiều, công pháp mạnh nhất trong đời hắn là hai tuyệt học. Nhưng hai tuyệt học này không truyền cho Trì gia.
Trì Tiểu Điệp mở miệng hỏi:
- Tại sao?
Trì Tiểu Điệp chưa từng nghe cách nói này.
Lý Thất Dạ trả lời:
- Vì không
phải ai cũng luyện được hai tuyệt học này. Tổ tiên của nàng
trời sinh có thiên quy thần đồng, tuyệt thế vô song. Hai tuyệt học của
hắn sáng tạo dựa vào thiên phú của mình.
Lý Thất Dạ nhìn Trì Tiểu Điệp, nói:
- Nàng kế thừa huyết thống của tổ tiên, tiếc rằng rất mỏng manh. Khi
nàng sinh ra bẩm sinh có thần đồng nhưng vì huyết thống kế thừa quá
mỏng, sau khi sinh ra thần đồng bị biến hình. Vì vậy bẩm sinh nàng có
thần đồng nhưng không khác gì phế đồng, không có thần thông.
- Lần này dẫn nàng đến vốn là để thử xem nàng có thể kế thừa Thần Đồng
Thiên Binh Đạo, một trong hai tuyệt học của tổ tiên nàng không.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Tiếc rằng thần đồng của nàng bẩm sinh là phế đồng, không cách nào nhìn thấy con mắt của tổ tiên nàng. Trong cái rủi có cái may, thật may mắn
thần đồng của nàng không biến hình quá nặng. May hơn là ta biết có một
phương thuốc cổ truyền sửa chữa thần đồng.
Trì Tiểu Điệp ngơ ngẩn nghe Lý Thất Dạ nói một hơi. Hôm Lý Thất Dạ nói
thiếu một người hầu sai phái, chỉ định muốn Trì Tiểu Điệp, nàng ngoan
ngoãn đòng ý. Trì Tiểu Điệp là công chúa của Sư Hống quốc vậy mà làm
người hầu cho một người khác, thật khó tin.
Khi đó Trì Tiểu Điệp đồng ý như bị ma nhập, nàng không hiểu tâm tình của mình như thế nào. Có lẽ vì báo đáp Lý Thất Dạ thay đổi vận mệnh của đệ
đệ nàng, hoặc tránh né Tư Mã Long Vân, hoặc có cả hai.
Khi đó Trì Tiểu Điệp xúc động đồng ý, nàng không suy nghĩ nhiều, không
biết có chuyện như vậy. Trì Tiểu Điệp không ngờ Lý Thất Dạ mang nàng đến đây là vì truyền dạy tuyệt học của tổ tiên cho nàng.
Trì Tiểu Điệp ngây ngốc:
- Sao . . . Sao ngươi . . .
Nhiều cảm xúc tràn ngập trong lòng Trì Tiểu Điệp, nàng không nói rõ
được, trướng, chua xót, cảm động. Trì Tiểu Điệp không biết nên nói sao.
- Với tư chất, kiến thức, cá tính của nàng vốn ta không định đặc biệt bồi dưỡng nàng.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Nghĩ tình Trì gia nên ta cho nàng một cơ hội, nắm bắt cơ hội đó tương đương với bắt giữ vận mệnh của mình.
Trì Tiểu Điệp sững sờ. Nếu lúc đó Trì Tiểu Điệp không đồng ý đi theo làm người hầu cho Lý Thất Dạ nghĩa là nàng bỏ lỡ cơ hội trời cho làm nàng
tiếc nuối cả đời.
Lý Thất Dạ trầm giọng nói với Trì Tiểu Điệp:
- Đừng suy nghĩ lung tung. Ngồi xuống, đây là thời cơ tốt.
Trì Tiểu Điệp lấy lại tinh thần, nàng hít sâu bình tĩnh cảm xúc, chậm
rãi ngồi xuống theo ý Lý Thất Dạ. Trì Tiểu Điệp khép mắt lại.
Lý Thất Dạ chỉ dẫn Trì Tiểu Điệp:
- Dùng tâm nhìn, thần đồng là nhìn bằng tâm, nó chỉ thẳng căn nguyên.
Nếu nàng không nhìn bằng tâm tì dù có được thần đồng cũng không thể phát huy uy lực của nó, thần đồng trúc vạn đạo, căn nguyên không ở chỗ đồng
mà là tâm. Thần đồng chỉ là cánh cửa sổ, thần đồng mở cửa sổ ra nhưng có thấy phong cảnh bên ngoài hay không thì cần nàng nhìn bằng tâm linh của mình.