Ba người Bán Kiếm Thiên Thần bước ra khỏi hồ, Bán Kiếm Thiên Thần thì không cần nhiều lời, hắn đã có ý định giết Tam Mục Thần Đồng, hơn nữa ánh mắt Thần Cổ Chiến và Phi Kiếm thiên kiêu rất không tốt khi nhìn Tam Mục Thần Đồng.
Vào lúc này, mặc dù nói Thần Cổ Chiến cùng Phi Kiếm thiên kiêu không động thủ, nhưng tất cả bọn họ đều chiếm cứ một hướng, tạo thành thế tam giác vây quanh Tam Mục Thần Đồng.
- Tam Mục Thần Đồng nguy hiểm.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người hiểu ra, đám người Bán Kiếm Thiên Thần cũng không muốn Tam Mục Thần Đồng còn sống rời khỏi nơi đây.
Bán Kiếm Thiên Thần muốn chém giết Tam Mục Thần Đồng, đây là chuyện mọi người không hiểu, dù sao, đương nhiên hắn cũng không muốn nhìn thấy Tam Mục Thần Đồng đoạt nữ nhân với sư đệ Kim Biến Chiến Thần của hắn, hắn muốn trảm Tam Mục Thần Đồng chấm dứt hậu hoạn.
Thần Cổ Chiến và Phi Kiếm thiên kiêu vừa mới bị Tam Mục Thần Đồng tính kế, ăn thiệt thòi không nhỏ trong tay Tam Mục Thần Đồng, đương nhiên bọn họ cũng không có thiện ý gì với Tam Mục Thần Đồng.
- Như thế nào, các ngươi muốn cùng lên hay sao?
Ánh mắt Tam Mục Thần Đồng ngưng trọng, hắn nhìn chung quanh và cười lớn một tiếng, vào lúc này, hắn cũng mặc kệ Quy thừa tướng, Bán Kiếm Thiên Thần bao vây mình, hắn không sợ hãi chút nào, tinh thần sáng lạn, ngạo khí mười phần.
- Không đến mức cùng xông lên.
Thần Cổ Chiến khẽ cười nói:
- Ta không có ác ý với Tam Mục đạo hữu, nhưng Tam Mục đạo hữu giao Băng Kim Thần Viêm Bảo Chi ra đây. Chỉ cần đạo hữu giao gốc tiên chi này cho ta, ta sẽ vỗ mông rời đi.
- Hắc, nếu ta không giao thì sao?
Tam Mục Thần Đồng cười lạnh một tiếng, vẻ mặt đầy khinh thường.
Đôi mắt Thần Cổ Chiến biến thành lạnh lẽo, sát ý dạt dào, trầm giọng nói:
- Vậy thì đắc tội, dù sao ta cũng rất cần Băng Kim Thần Viêm Bảo Chi.
- Muốn cưỡng đoạt nhưng cứ thích nói đường hoàng, cũng chỉ có Thần Cương mới làm được.
Tam Mục Thần Đồng cười nói.
- Mạnh được yếu thua, đây là pháp tắc đại đạo.
Thần Cổ Chiến không tức giận, cũng không cảm thấy xấu hổ, vẻ mặt rất bình thản.
Đương nhiên, Thần Cổ Chiến nói như vậy cũng không có người nào đứng ra phản bác, dù sao trong giới tu sĩ đều là mạnh được yếu thua, chỉ có điều rất nhiều người không nói toạc ra mà thôi.
- Hắc, các ngươi thật nhiều người.
Tam Mục Thần Đồng nhìn bọn họ, cười lạnh một tiếng, nói:
- Chỉ sợ các ngươi rất khó làm gì được ta. Trừ ngày hôm nay, ngày sau ta sẽ đòi lại tất cả!
- Đạo hữu nghĩ rất đẹp.
Thần Cổ Chiến cười ngạo nghễ, nói:
- Ta biết rõ Hoàng Kim Nhãn của đạo hữu không tầm thường, cho nên ta đã lưu thủ đoạn cho đạo hữu.
Vào lúc này,Thần Cổ Chiến khẽ vươn tay, một tiếng “ba” vang lên, đột nhiên trong thiên địa xuất hiện hào quang, thiên địa xuất hiện cổ cương, nó giống như bức tường vô hình ngăn cách thế giới.
Dưới đại thế to lớn, bất kể ngươi đi hướng nào, ngươi đều bị bức tường ngăn cách, cho dù ngươi bay lên hoặc bay xuống vách tường, dưới chân ngươi đều là cổ cương vô cùng vô tận, ngươi không cách nào thoát ra khỏi cổ cương.
- Cổ Cương Cấm Thiên!
Nhìn thấy thủ đoạn phong ấn đáng sợ như thế, có lão tổ giật mình, nói:
- Đây là tuyệt học của Viễn Đạo.
Nghe nói như thế, nội tâm không ít người rung động, danh tiếng Viễn Đạo vang xa, uy hiếp vạn cổ, Thần Cổ Chiến vừa ra tay lại thi triển tuyệt học của Viễn Đạo, từ đó có thể thấy được tuyệt học của hắn đáng sợ cỡ nào.
- Hoàng Kim Nhãn của đạo hữu rất đáng sợ.
Thần Cổ Chiến từ từ nói:
- Nhưng muốn phá Cổ Cương Cấm Thiên của ta, chỉ sợ không dễ dàng, đạo hữu không có khả năng phá tan cấm chế và thoát đi trong thời gian ngắn.
Nhìn vách tường bao phủ thiên địa, Hoàng Kim Nhãn của Tam Mục Thần Đồng tỏa sáng, hắn lạnh lùng nói:
- Tốt cho một Cổ Cương Cấm Thiên!
Đúng như Thần Cổ Chiến đã nói, Hoàng Kim Nhãn của hắn không cách nào phá giải Cổ Cương Cấm Thiên trong thời gian ngắn.
- Cho nên ta mới nói, đạo hữu, tại sao không giao Băng Kim Thần Viêm Bảo Chi ra đây, từ nay về sau, ta và ngươi nước sông không phạm nước giếng.
Thần Cổ Chiến cười nói đầy thản nhiên.
Lúc này mọi người ngừng thở, mọi người đều biết, nếu như liều mạng với nhau, Tam Mục Thần Đồng tuyệt đối không phải đối thủ của đám người Bán Kiếm Thiên Thần, nếu cứ chiến đấu tới cùng, Tam Mục Thần Đồng phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng bằng vào thực lực và bảo vật của Tam Mục Thần Đồng, hắn muốn chạy trốn, cho dù là đám người Bán Kiếm Thiên Thần cũng không nhất định lưu hắn lại được, nhưng Thần Cổ Chiến sử dụng thủ đoạn phong tuyệt thiên địa của Cổ Cương Cấm Thiên, Tam Mục Thần Đồng khó chạy trốn hơn nhiều.
Tam Mục Thần Đồng muốn sống sót, sách lược tốt nhất chính là giao Băng Kim Thần Viêm Bảo Chi cho Thần Cổ Chiến.
Thần Cổ Chiến cười cười, dáng vẻ như đã tính trước, hắn biết rõ, Tam Mục Thần Đồng muốn mạng sống thì phải giao Băng Kim Thần Viêm Bảo Chi ra.
Bán Kiếm Thiên Thần sẽ không vạch mặt với hắn vào lúc này, hắn có ý định chém giết Tam Mục Thần Đồng, cũng không nguyện ý xuất hiện thêm một cường địch.
Không hề nghi ngờ, từ thế cục hiện tại, Băng Kim Thần Viêm Bảo Chi đã là vật trong tay hắn.
Bán Kiếm Thiên Thần đứng im, hắn có giao dịch với Thần Cổ Chiến, hắn cũng không muốn đối địch với kẻ mạnh như Thần Cổ Chiến, hắn chỉ cần giết Tam Mục Thần Đồng là đủ rồi.
- Hắc, xem ra ta không muốn giao ra cũng khó khăn.
Tam Mục Thần Đồng cười lạnh một tiếng.
- Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt!
Thần Cổ Chiến nói:
- Lại nói thất bại nhất thời cũng không có gì mất mặt. Vừa rồi đạo hữu ám toán làm chúng ta bị vây trong nham thạch nóng chảy, mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây, đạo hữu không nên quan tâm.
Thần Cổ Chiến nắm chắc thắng lợi trong tay, tiên chi đã là vật trong túi hắn, dường như hắn đã tính trước mọi việc nên rất bình tĩnh.
- Lấy nhiều đánh ít sao?
Vào lúc này, Linh Tâm Chân Đế lạnh lùng nói, một tiếng “ông” vang lên, đôi cánh hoàng kim của nàng mở ra, ánh sáng hoàng kim chói mắt!
Linh Tâm Chân Đế lựa chọn đứng bên cạnh Tam Mục Thần Đồng, việc này càng hấp dẫn ánh mắt của nhiều người.
Đương nhiên, sắc mặt Quy thừa tướng và Bán Kiếm Thiên Thần vô cùng khó coi, nhưng bọn họ không thể
làm gì, cho dù Linh Tâm Chân Đế là hôn thê của Kim Biến Chiến Thần, bọn họ cũng không có quyền sai bảo Linh Tâm Chân Đế làm cái gì.
- Ha ha, ha ha, ha...
Tam Mục Thần Đồng hăng máu như gà chọi, bởi vì Linh Tâm Chân Đế lựa chọn đứng bên hắn trong hoàn cảnh bất lợi như lúc này, đối với hắn như vậy là đủ rồi, có Linh Tâm Chân Đế ở đây, cho dù đối địch với người trong thiên hạ, hắn cũng tràn ngập chiến ý và không sợ hãi.
Tam Mục Thần Đồng cười như điên, hào khí ngất trời, hắn nhìn chung quanh, đôi mắt bế nghễ thiên hạ, nói:
- Các ngươi cùng lên đi! Tam Mục Thần Đồng ta không phải là người sợ phiền phức!
Ánh mắt đám người Bán Kiếm Thiên Thần ngưng trọng, bọn họ nhìn nhau.
- Linh Tâm đạo hữu, chuyện của đám xú nam nhân, nữ nhân như chúng ta không nên nhúng tay vào.
Thời điểm đại chiến hết sức căng thẳng, Phi Kiếm thiên kiêu tươi cười nói với Linh Tâm Chân Đế.
Phi Kiếm thiên kiêu bước tới ngăn cản trước mặt Linh Tâm Chân Đế, không hề nghi ngờ, Phi Kiếm thiên kiêu muốn đối phó Linh Tâm Chân Đế, ba người Bán Kiếm Thiên Thần sẽ liên thủ chém giết Tam Mục Thần Đồng.
- Nếu thiên kiêu muốn đánh một trận, ta phụng bồi tới cùng.
Linh Tâm Chân Đế khẽ nói, nói chuyện cũng âm vang hữu lực, nàng là Chân Đế, có sóng gió gì chưa từng gặp qua.
- Nếu Linh Tâm đạo hữu có hứng thú, ta sẽ chơi với ngươi.
Phi Kiếm thiên kiêu cũng là người ngạo mạn, nàng cười lạnh, vẻ mặt đầy tự tin.
- Ra tay đi.
Vào lúc này, đôi mắt Bán Kiếm Thiên Thần lạnh như băng, sát ý dâng trào, hôm nay, hắn nhất định phải giết Tam Mục Thần Đồng.
Trong thời gian ngắn, hào khí ngưng trọng tới cực điểm, người nào cũng nhìn thấy, cho dù có Linh Tâm Chân Đế ủng hộ Tam Mục Thần Đồng, nhưng hai người liên thủ cũng không phải đối thủ của bốn người Bán Kiếm Thiên Thần.
- Tam Mục tiểu tử, ngươi chết cũng không có gì.
Vào lúc này có một giọng nói vang lên:
- Nhưng ngươi không nên liên lụy Linh Tâm tiểu cô nương.
Người nói chuyện là Đại Hắc Ngưu.
Đại Hắc Ngưu nói lời này làm tâm thần Tam Mục Thần Đồng chấn động, Linh Tâm Chân Đế đứng bên cạnh hắn, hắn đã cảm thấy thỏa mãn, nhưng nếu như liên lụy tới Linh Tâm Chân Đế...
Lúc này trên gương mặt Tam Mục Thần Đồng xuất hiện một ít do dự.
- Ngươi do dự cái rắm.
Đại Hắc Ngưu cười lạnh nói:
- Không thấy Đại Thánh Nhân ở nơi này sao? Đại Thánh Nhân phất tay một cái là có thể phá giải tất cả mọi chuyện, ngu xuẩn.
Đại Hắc Ngưu nói lời này là muốn nhắc nhở Tam Mục Thần Đồng, hắn nhìn sang Lý Thất Dạ.
Tam Mục Thần Đồng là thiên tài tuyệt thế, hắn cũng là người vô cùng ngạo mạn, hắn sẽ không dễ dàng cúi đầu trước người khác, nhưng nếu vì Linh Tâm Chân Đế...
- Tới đi!
Nhìn thấy vẻ mặt xin giúp đỡ của Tam Mục Thần Đồng, Lý Thất Dạ mỉm cười, nói:
- Hôm nay, ta nói mới tính! Ta sẽ bảo vệ các ngươi!
- Hắc, nghe thấy chưa, Đại Thánh Nhân đã mở kim khẩu, đôi tiểu tình lữ các ngươi yên tâm đi, chuyện của các ngươi sẽ được giải quyết.
Đại Hắc Ngưu cười hắc hắc nói ra:
- Hai người các ngươi có thể tiếp tục ở lại nơi này, ai dám chia rẽ các ngươi, Đại Thánh Nhân vung tay một cái là có thể diệt bọn chúng.
Lý Thất Dạ đột nhiên nhúng tay vào việc này, vẻ mặt của đám người Bán Kiếm Thiên Thần thay đổi.
- Đạo hữu, đây là ân oán cá nhân của chúng ta, không có quan hệ gì tới đạo hữu...
Đôi mắt Bán Kiếm Thiên Thần ngưng trọng, lạnh lùng nói.
- Ta nói mới tính.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
- Nếu như các ngươi thức thời, lập tức cút, ta sẽ xem chuyện này chưa từng xảy ra, nếu không, vậy ta sẽ giẫm qua thi thể của các ngươi.
Hắn nói chuyện nhẹ nhàng như mây bay nhưng lại tràn ngập máu tươi, thiết huyết vô tình.
- Bá đạo, đệ nhất hung nhân.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ xem thường đám người Bán Kiếm Thiên Thần, có người dựng ngón tay cái lên.
- Quá hung hãn, chỉ một câu đã đắc tội Thần Cổ Chỉ, Kim Biến Thần Đình.
Có cường giả thì thào một câu.
- Việc này tính là gì, phải biết hắn là nam nhân diệt đạo thân của Kim Biến Chiến Thần, Minh Vương Phật, huống chi sau lưng hắn còn có Ngũ Hành Thiên Nữ làm chỗ dựa, Kim Biến Thần Đình tính là cái gì.
Có lão tổ có cái nhìn rất rõ ràng và thấu triệt.
Lý Thất Dạ nói chuyện bá đạo như thế, sắc mặt đám người Bán Kiếm Thiên Thần khó coi tới cực điểm.