Thời điểm này, âm thanh nổ tung vọng tới, cuối
cùng, biển lửa nham thạch nóng chảy cũng va chạm nát màn sáng trên cánh
cửa, toàn bộ cánh cửa bạo lộ trước Viễn Chinh thuyền.
- Khốn kiếp, đánh vào trong rồi.
Nhìn thấy cánh cửa mở ra, hai mắt đại hắc ngưu tỏa sáng, hắn thèm nhỏ dãi, hắn cười nói với Lý Thất Dạ:
- Ha ha, Đại Thánh Nhân, chúng ta đứng bên cạnh xem cuộc chiến là
được rồi, đến lúc đó, hắc, đến lúc đó ngao cò tranh nhau, chúng ta sẽ
làm ngư ông đắc lợi.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, hắn lắc đầu, sau đó ánh mắt ngưng tụ nhìn về phương xa, nói:
- Có người đến.
Lúc này, Thánh Sương Chân Đế, đại hắc ngưu nhìn ra xa xa, một chiếc
thuyền chậm rãi bay tới, chiếc thuyền này phá tan biển lửa, đội thuyền
nhìn có vẻ đi rất chậm nhưng tốc độ hết sức kinh người, mỗi lần nó chấn
động lại vượt qua không gian.
Thời điểm chiếc thuyền tiến vào biển lửa, tất cả tu sĩ đã bỏ chạy,
rời xa biển lửa, tránh bản thân mình gặp nạn, vào lúc này lại có một
chiếc thuyền phá sóng tiến vào, có chỗ dựa nên không sợ.
Thời điểm chiếc thuyền lái tới, trên thuyền có rất nhiều người đang
đứng, cầm đầu chính là Ngũ Hành thiên nữ Huệ Thanh Tuyền, phía sau nàng
chính là thị nữ Tĩnh nhi.
Trừ việc đó ra, trên thuyền còn có các đại nhân vật khác, có Cao
Dương lâu Hoàng Tôn Chân Đế, Thái Huyền Phong nhi tử của Thái Doãn Hỉ và với mấy lão già mà Lý Thất Dạ không quen biết.
Mấy lão già kia đều bộc phát khí tức Trường Tồn, nhìn sơ qua đã biết là lão tổ cường đại.
Vào lúc chiếc thuyền tới gần, Huệ Thanh Tuyền dẫn đầu đám người nhảy
xuống, đứng trước mặt Lý Thất Dạ, hành lễ với Lý Thất Dạ, mỉm cười, nói:
- Quả nhiên đạo huynh ở chỗ này, có đạo huynh ở đây, Thanh Tuyền an tâm.
- Này, uy, uy, nha đầu, ngươi cũng muốn đoạt tiên vật với chúng ta?
Nhìn thấy Huệ Thanh Tuyền, đại hắc ngưu không hài lòng, lớn tiếng kêu la:
- Tiên vật là chúng ta thấy trước, nếu như các ngươi dám đoạt với ta, bản soái ngưu là người đầu tiên không đồng ý.
Huệ Thanh Tuyền cười khẽ, tiếng cười mười phần dễ nghe, nàng nói:
- Tiền bối nói quá lời, tiên vật nơi đây, nếu Lý đạo huynh muốn lấy đi, Thanh Tuyền sẽ mừng rỡ, chỉ sợ đạo huynh không thu.
Nói xong nàng khẽ vẫy tay.
Lúc này, Tĩnh nhi đứng sau lưng nàng mới tiến lên phía trước một
bước, trong tay nàng nâng một cái bảo rương, nhìn bảo rương là biết bên
trong chứa vật trân quý.
Đồ vật trong bảo rương là viên nham thạch bị Lý Thất Dạ lấy ra trên Thiên Hùng quan.
- Lúc đó, chính đạo huynh lấy nham thạch này ra ngoài.
Huệ Thanh Tuyền mỉm cười, nói:
- Hôm nay, đạo huynh có thể dùng tới vật này, lấy đi tiên vật tại đây.
- Ha ha, có thể, có thể.
Hai mắt đại hắc ngưu sáng lên, cười nói:
- Có thể giao cho ta, có thể giao cho ta.
Đương nhiên, đại hắc ngưu cũng chỉ nói ngoài miệng mà thôi, Lý Thất
Dạ không gật đầu, hắn cũng không dám tiếp lấy bảo rương trong tay Tĩnh
nhi.
Lý Thất Dạ nhìn thoáng qua bảo rương, hắn vừa cười vừa nói:
- Xem ra, ngươi đã tìm hiểu một ít huyền cơ trong đó, không tệ lắm.
- Không dám, đều là đạo huynh chỉ điểm, Thanh Tuyền mới có thu hoạch, nếu không, chỉ sợ cả đời Thanh Tuyền cũng không đoán ra huyền diệu
trong đó.
Huệ Thanh Tuyền rất biết nói chuyện, nói chuyện làm người nghe cảm thấy thoải mái.
Thì ra, sau khi lấy đồ vật đi, Thái Doãn Hỉ cũng không dám độc chiếm, hắn mời không ít đại nhân vật cùng nhau thưởng thức vật này, Huệ Thanh
Tuyền lĩnh ngộ công dụng của nó và dẫn người chạy tới.
Lúc này, đám người Hoàng Tôn Chân Đế cùng tiến lên hành đại lễ với Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ rời khỏi Thiên Hùng quan không bao lâu, hôm nay đã uy hiếp thiên hạ, hắn chém giết Minh Vương Phật, Kim Biến Chiến Thần, Vân Phong ngũ hữu, chính thức được người thiên hạ nhận định là Thủy tổ thứ ba sau Kim Quang thượng sư, Lan Thư Tài Thánh.
Cho nên, hôm nay gặp lại Lý Thất Dạ, cho dù là Hoàng Tôn Chân Đế hay
đám người Thái Huyền Phong, trong nội tâm cũng rùng mình, càng cung kính hơn.
Lại có nhiều tiếng nổ xuất hiện, thiên địa chấn động, lúc này Viễn Chinh thuyền chậm rãi tiến vào trong cánh cửa.
Nhìn Viễn Chinh thuyền chậm rãi lái vào sau cánh cửa, Lý Thất Dạ nhìn sang, lạnh nhạt nói:
- Chúng ta vào xem một chút, có trò hay.
- Chúng ta nghe theo đạo huynh như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Huệ Thanh Tuyền mỉm cười, nàng không chỉ là mỹ nhân tuyệt thế, hơn nữa còn thông minh.
Lý Thất Dạ và mọi người đi theo Viễn Chinh thuyền tiến vào cánh cửa, lúc đi vào cánh cửa này, một làn gió mát lạnh thổi tới.
Trong cánh cửa là thế giới khác, bầu trời xanh, toàn bộ thế giới đầy
sinh cơ, sinh cơ bàng bạc làm cho người ta có cảm giác như trẻ lại mấy
ngàn tuổi.
Trước mặt là thảo nguyên rộng lớn, nơi tầm mắt nhìn thấy chính là bãi cỏ bạt ngàn, thảo nguyên bằng phẳng giống như tấm lụa xanh, làm người
ta có xúc động lăn qua lăn lại.
- Ha ha, không khí thật tươi mát.
Đứng trên thảo nguyên này, đại hắc ngưu cũng khen một tiếng, sau đó cúi đầu điên cuồng gặm cỏ xanh trên thảo nguyên.
Mặc dù nói, mọi người đều biết đại hắc ngưu là một con trâu yêu thành đạo, nhưng tất cả mọi người lần đầu tiên nhìn thấy đại hắc ngưu ăn cỏ,
cho nên khi đại hắc ngưu cúi đầu ăn cỏ, rất nhiều người đều ngơ ngác.
Đám người Hoàng Tôn Chân Đế đều biết đại hắc ngưu chính là tồn tại
cường đại, bọn họ cũng không xem đại hắc ngưu là một con trâu, nhưng bây giờ nhìn thấy hắn ăn cỏ, bọn họ đều ngẩn ngơ, có phần không thích ứng.
Đại hắc ngưu cũng không để ý tới bọn họ, chỉ lo cúi đầu gặm cỏ xanh,
hắn ăn mỹ vị mười phần, giống như cả vạn năm qua hắn chưa từng ăn cỏ.
- Sư phụ, cỏ xanh nơi này ngon như vậy sao?
Liễu Yến Bạch lần đầu tiên nhìn thấy đại hắc ngưu ăn cỏ xanh, hơn nữa nhìn dáng vẻ đại hắc ngưu ăn đặc biệt thơm ngon, nàng ngạc nhiên không
nhỏ.
- Ừm hừ!
Đại hắc ngưu chỉ là hàm hồ lên tiếng, vẫn gặm cỏ xanh, không có để ý tới người khác.
- Lực lượng độc nhất vô nhị.
Lúc này Huệ Thanh Tuyền cũng giật mình, nàng ngồi xổm người xuống,
dùng tay vuốt ve mặt đất, nắm một nắm bùn đất và bóp nát trên ngón tay,
nói:- Ta chưa bao giờ gặp qua lực lượng độc nhất vô nhị như vậy.
- Tới từ thái sơ.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Lực lượng như vậy, cho dù chưa từng thấy qua cũng không kỳ lạ, nó là lực lượng tuyên cổ thuần túy.
Mặc dù đám người Thánh Sương Chân Đế có cảm giác nơi này ẩn
chứa lực
lượng chấn động, nhưng bọn họ cũng chỉ có cảm giác mà thôi, cũng không
rõ ràng, bọn họ không biết lực lượng này đến từ nơi nào.
- Có mùi vị quê hương.
Qua một lúc, đại hắc ngưu cúi đầu gặm cỏ xanh cũng ngẩng đầu lên,
trong miệng còn nhai cỏ xanh, nhìn phương xa, ánh mắt rất thâm thúy,
trong mắt có hồi ức.
Đại hắc ngưu đến nay tỏ ra bất cần đời, ai nhìn thấy cũng biết đây là con trâu bất lương, hắn vừa có trạng thái như vậy, mọi người mới gặp
lần đầu tiên, Thánh Sương Chân Đế cũng giật mình.
- Quê hương tiền bối ở nơi nào?
Thánh Sương Chân Đế hỏi.
Trên thực tế, Thánh Sương Chân Đế vô cùng hiếu kỳ lai lịch của đại
hắc ngưu, mặc dù đại hắc ngưu ngây người tại Thánh sơn rất lâu, trong
trí nhớ rất nhiều người, hắn vẫn luôn ở nơi này.
Nhưng hắn không phải lão tổ của Quang Minh Thánh Viện, thân phận của hắn rất đặc biệt, rất kỳ quái.
Bao nhiêu năm qua đi, không có người nào biết rõ lai lịch của đại hắc ngưu, cũng không ai biết rõ xuất thân của hắn.
Hiện tại đại hắc ngưu lại nhấc lên quê hương của mình, điều này cũng
làm Thánh Sương Chân Đế tràn ngập tò mò, quê hương đại hắc ngưu là địa
phương như thế nào?
- Quá lâu, quên mất.
Đại hắc ngưu lắc đầu, ánh mắt nhìn về phương xa, như có điều suy nghĩ.
Lý Thất Dạ cười nhạt, hắn không nói gì, hắn biết rõ một ít chuyện, chỉ có điều đại hắc ngưu lựa chọn không muốn nhớ lại mà thôi.
Thần thái của đại hắc ngư làm hào khí nơi này bất thường, tất cả mọi
người yên tĩnh, không người nào nguyện ý đánh thức đại hắc ngưu đang hồi ức.
Vào lúc này, mặt đất chấn động, ngay sau đó mọi người giật mình.
Lại có tiếng nổ lớn vang lên, bùn đất bay tung tóe, mọi người nhìn sang, nhìn thấy mặt đất bị phá vỡ và có thứ gì đó trồi lên.
Mọi người nhìn thấy một con cự thú thoát ra khỏi bùn lầy.
Những cự thú trong bùn lầy có dáng vẻ khác nhau, có ma vượn cao lớn không gì sánh được, có thần hổ hung mãnh, có ba xà to dài...
Sau khi đám cự thú bò ra khỏi mặt đất, thiên địa bị thú tức bao trùm.
Chỉ có điều, tất cả cự thú cũng không phải hồng hoang thần thú, mà là cự thú do nham thạch, khoáng thạch hình thành mà thôi.
Rống!
Thần hổ nham thạch bò ra khỏi mặt đất liền rống lớn một tiếng, tiếng hổ gầm vang vọng thiên địa.
Con vượn tinh thạch thoát ra khỏi mặt đất liền vỗ ngực của mình, âm thanh xé rách không gian.
Ầm!
Lại có âm thanh vang lên, lần này do ba xà tạo thành, nó vung vẩy cái đuôi nện vào mặt đất, lưu lại một hố sâu.
.........
Nhìn đám cự thú bò ra khỏi mặt đất, mọi người vô cùng giật mình, bọn
họ lần đầu tiên nhìn thấy hung thú do bùn đất, mạch khoáng tạo thành.
Khi mọi người quan sát kỹ càng, lại phát hiện một ít mánh khóe, trên
thân những cự thú này sinh ra hào quang, trên người bọn chúng có đạo văn Thủy tổ.
- Chúng không phải cự thú có sinh mạng, chúng cũng không phải thiên
địa sinh ra, có tồn tại cường đại dùng lực lượng vô địch điều khiển
chúng.
Hoàng Tôn Chân Đế nhìn đám cự thú, hắn thì thào tự nói.
- Việc này làm ta nhớ tới một Thủy tổ truyền kỳ.
Huệ Thanh Tuyền nhìn cự thú trước mặt, nàng cười nói.
- Thông Thần Thủy tổ!
Thánh Sương Chân Đế cũng nhớ tới nhân vật truyền kỳ này, nàng nói ra một cái tên Thủy tổ.
- Chính là hắn.
Ngũ Hành thiên nữ Huệ Thanh Tuyền như có điều suy nghĩ.
Sau khi tiếng nổ liên tục vang lên, những cự thú kia phát động công
kích vào Viễn Chinh thuyền, có từng viên nham thạch lớn như đạn pháo va
chạm với Viễn Chinh thuyền, thời điểm va chạm, Viễn Chinh thuyền lắc lư.
Đùng đùng đùng…
Âm thanh trọng kích vang lên, thời điểm này, từng nhánh đại quân trong Viễn Chinh thuyền lao ra ngoài.
Sau khi những đại quân này lao tới, đám người Thánh Sương Chân Đế
không xa lạ gì, đây là quân đoàn âm binh xuất hiện lúc triệu hồn, trong
hốc mắt âm binh có ánh lửa bập bùng, là tà hỏa.
Ô!
Đám cự thú nham thạch gào thét, chúng tấn công đám âm binh.
Keng, keng, keng…
Âm thanh binh khí va vào nhau, tất cả âm binh đều xung phong liều
chết, bọn chúng không có rống to, đám âm binh bộc lộ sát khí ngập trời.
Ầm ầm ầm!
Từng tiếng oanh sát vang vọng thiên địa.
- Khốn kiếp, quả nhiên là âm hồn bất tán.
Nhìn thấy âm binh và cự thú nham thạch chém giết lẫn nhau, đại hắc ngưu thì thào nói.
- Có người chết không nhắm mắt, chấp niệm chưa tan.
Nhìn thấy việc này, đám người Thái Huyền Phong hít sâu một hơi.