Bị mọi người nhìn chằm chằm, Lý Thất Dạ cười cười, lúc này mới chậm rãi nói:
- Tất cả mọi người nhìn ta như vậy, ta sẽ ngượng ngùng.
Đột nhiên Lý Thất Dạ nói một câu như thế, đám người Thánh Sương Chân
Đế cảm thấy buồn cười, bọn họ lại không dám cười, cho nên, Tĩnh nhi đứng sau lưng Huệ Thanh Tuyền lại lườm Lý Thất Dạ.
Đương nhiên, đám người Kiếm Thánh, Khai Thiên Đao Tổ, Hỏa tổ đều
không cười, chỉ nhìn Lý Thất Dạ mà thôi, Hỏa tổ đã lĩnh giáo thực lực Lý Thất Dạ, hắn không nói gì, ánh mắt đám người Kiếm Thánh nhìn chằm chằm
vào Lý Thất Dạ, ánh mắt của bọn họ rực sáng, muốn tìm hiểu sâu cạn của
Lý Thất Dạ.
Bị đám người Hỏa tổ, Kiếm Thánh nhìn, Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Đây vốn là chuyện của thế hệ các ngươi, ta là một người trẻ tuổi,
không cần xen vào làm gì, dù sao, thanh niên mười tám tuổi như ta không
rành thế sự, không nên xen vào việc này, vạn nhất làm không tốt, cái
mạng nhỏ của ta cũng chơi xong rồi.
- Ta thấy các ngươi giết tới giết lui, đều là ân oán đời trước của
các ngươi, hơn nữa, trăm ngàn vạn năm qua đi, các ngươi đều là chấp niệm không tan. Nếu như ta dính vào, trong lòng các ngươi không cam lòng,
vạn nhất sau khi chết còn muốn hóa thành lệ quỷ quấn quít lấy ta thì làm sao bây giờ?
Lý Thất Dạ nói một câu, dường như nó rất có đạo lý.
Lý Thất Dạ nói như vậy, đám người Cầm Nữ Đế cau mày, nếu không phải
bọn họ tự trọng thân phận, nói không chừng sẽ tiến lên đạp Lý Thất Dạ
một cước, tiện nhân sĩ diện cãi láo như vậy, nội tâm bọn họ có cảm giác
sắp phát điên.
Lý Thất Dạ dừng lại một lúc, sau đó dừng lại một lúc, chậm rãi nói:
- Nhưng đồ vật bên trong cổ điện, ta nghĩ, có phải nên do những người sống như chúng ta bảo quản hay không? Về phần ân oán giữa các ngươi,
tùy ý.
Nghe thấy Lý Thất Dạ muốn lấy đồ vật bên trong cổ điện, đám người Hỏa tổ nhìn chằm chằm vào ánh mắt Lý Thất Dạ.
Không hề nghi ngờ, Hỏa tổ nhất định không cho Lý Thất Dạ mang đồ vật
trong cổ điện đi, đám người Kiếm Thánh suy nghĩ như thế nào thì chưa
biết, dù sao, bọn họ dùng cái chết thủ hộ nơi này nếu thật cho Lý Thất
Dạ mang đồ vật trong cổ điện rời đi, bọn họ chưa hẳn sẽ đồng ý.
- Những chuyện ở nơi này, đạo hữu có định luận gì?
Lúc này, Hỏa tổ nói.
Hỏa tổ gọi Lý Thất Dạ một tiếng “đạo hữu”, như vậy nói rõ Hỏa tổ đã công nhận thực lực Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nhún vai, nói:
- Không có định luận gì cả, ta chỉ là khách qua đường. Chém giết hắc
ám hay Tam Tiên giới thanh lý môn hộ, dựa theo đạo lý sẽ không đến phiên ta. Nếu như nói muốn thanh lý môn hộ, nên do sư phụ của ngươi đến làm,
dù sao, môn đồ bất tài, sư phụ có trách nhiệm. Lại nói tới việc này, sư
phụ ngươi thật sự thất trách, không xử lý ngươi sạch sẽ, đây chính là
việc hắn làm không đúng.
- Sư tôn ta, tự có đạo lý của hắn.
Hỏa tổ nói:
- Lão nhân gia có trí tuệ vô thượng, làm sao có thể phỏng đoán.
Mặc dù Hỏa tổ không nói sư tôn của mình là ai, trong lời nói không
mất tôn kính, từ đó có thể nhìn ra hắn rất tôn kính sư tôn của mình, cho dù hắn đọa lạc vào hắc ám, hắn vẫn kính sợ sư phụ của mình.
- Thật thú vị.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:
- Sư phụ ngươi diệt ngươi đi, trong lòng ngươi còn không ghi hận hắn, khó được, khó được, thật sự khó được.
Lý Thất Dạ nói như vậy, đám người Hoàng Tôn Chân Đế hít khí lạnh, nội tâm bọn họ rất chấn động, tin tức như vậy, có thể nói vô cùng rung động nhân tâm, nếu như truyền đi, thậm chí sẽ nhấc lên sóng to gió lớn.
Không nói sư phụ Hỏa tổ là thần thánh phương nào, chỉ bằng việc sư phụ Hỏa tổ diệt Hỏa tổ, tin tức đã đủ sức chấn động thiên hạ.
Hỏa tổ cường đại cỡ nào? Một trong những Thủy tổ cường đại nhất Tam
Tiên giới, một trong thập đại Thủy tổ. Đối mặt với sự cường đại của hắn, đám người Hoàng Tôn Chân Đế đều nhìn rõ ràng, ngay cả đám người như
Kiếm Thánh liên thủ cũng không phải đối thủ của Hỏa tổ.
Nhưng Hỏa tổ lại bị sư phụ của mình diệt đi, như vậy có thể tưởng
tượng, sư phụ của hắn rất cường đại, thậm chí có thể nói, cường đại đến
mức người ta khó phỏng đoán.
Hỏa tổ im lặng một lúc, hắn không tiếp lời này.
- Mọi người đều nói, đáng thương tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ, ta
thấy cho đúng là đáng thương tấm lòng sư phụ trong thiên hạ.
Lý Thất Dạ cười cười, khẽ lắc đầu, lạnh nhạt nói:
- Hắn năm đó không chém ngươi, lưu lại dấu vết của ngươi, không quét
sạch tàn dư nơi đây, chỉ sợ trong lòng hắn vẫn ôm một chút hi vọng vào
ngươi.
Hỏa tổ im lặng một lúc, nói:
- Lão nhân gia suy nghĩ gì, ta không dám phỏng đoán. Chỉ có điều, đạo khác biệt, lựa chọn khác biệt, không có phân đúng sai.
- Không có đúng sai?
Cầm Nữ Đế nói ra:
- Ngươi đã đi vào lạc lối, còn không quay đầu! Ngươi là tai họa sinh linh trong thiên hạ! Nữ Đế suy nghĩ, có lẽ đúng đấy.
Hỏa tổ không tức giận, nói:
- Có lẽ, ta thành công, ta cứu vớt Tam Tiên giới. Tổ chim bị phá thì
trứng không còn nguyên vẹn, ta chỉ dùng phương pháp của ta mà thôi. Đến
một ngày nào đó, vạn giới diệt, chỉ mình Tam Tiên giới độc tồn.
- Đắm mình.
Cầm Nữ Đế nói:
- Cho dù đại kiếp nạn mênh mông vô bờ, Tam Tiên giới sống nhờ vào
nhau, bao nhiêu kỷ nguyên qua đi, vẫn có ân sư nguyện ý canh gác thiên
hạ.
- Nữ Đế hiểu biết rất ít.
Hỏa tổ lắc đầu, nói:
- Một khi hắc ám giáng lâm, nó vượt qua tưởng tượng của các ngươi,
thiên địa vạn giới, chỉ sợ không có người nào có thể may mắn thoát
khỏi! Đến đó một ngày, chỉ sợ không ai đỡ nổi, cũng
không có người nào
có năng lực xoay xở.Hỏa tổ nói như vậy, nội tâm đám người Hoàng Tôn Chân Đế sợ hãi, Hỏa tổ đang gia tăng chí khí người khác, diệt uy phong của
mình.
Nhưng thử nghĩ một chút, Hỏa tổ là tồn tại thế nào? Một trong thập
đại thủy tổ, một trong các Thủy tổ kinh diễm và cường đại nhất Tam Tiên
giới, sóng gió gì hắn chưa trải qua, địch nhân nào hắn chưa gặp, có thể
nói, cả đời hắn trải qua vô số sóng gió, thời điểm đối mặt với tương
lai, cường đại như hắn cũng phải bi quan, như vậy hắn gặp tồn tại đáng
sợ cỡ nào.
Nghĩ tới đây, đám người Hoàng Tôn Chân Đế nổi da gà, dù sao Hỏa tổ bất lực, thử hỏi thế gian, thật sự có người cứu thế hay sao?
- Không nói chuyện này cũng được.
Cầm Nữ Đế lắc đầu, nói:
- Siêu độ ngươi, cũng là chuyện ta nên làm.
Nói đến đây, ánh mắt Cầm Nữ Đế nhìn lên người Lý Thất Dạ, nói:
- Kính xin đạo hữu giúp bọn ta giúp một tay, chúng sinh thiên hạ, cảm ơn đạo hữu.
- Cái mũ này quá cao.
Lý Thất Dạ bật cười, khẽ lắc đầu, nói ra:
- Con người của ta, không thích bị tâng bốc và đẩy lên cao.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ lại nói:
- Nhưng đám lão đầu tử thiếu nợ ta một khoảng rất lớn, ta quét chút
bụi cho bọn họ, chuyện này không có gì, đến lúc đó lại làm thịt bọn họ
một lần.
Lý Thất Dạ nói thế, đám người Kiếm Thánh thở ra một hơi.
Biết rõ thực lực Lý Thất Dạ thập phần cường đại, mười phần khủng bố, Hỏa tổ cũng không kinh hãi, hắn gật đầu, nói:
- Đạo hữu vô địch, cho dù ta trùng sinh cũng không địch nổi. Nhưng
cho dù đạo hữu trảm ta cũng không làm nên chuyện gì, hỏa chủng bất diệt, đạo ta vĩnh hằng, cuối cùng sẽ có ngày trùng sinh.
Hỏa tổ nói câu này, đám người Hoàng Tôn Chân Đế sinh ra sóng to gió lớn, buổi nói chuyện hôm nay ẩn chứa rất nhiều tin tức.
- Có đạo lý sao?
Lý Thất Dạ gật đầu, nói ra:
- Ngươi đã không phải là ngươi, đã không phải chấp niệm đơn giản như
vậy, nói cho cùng, lực lượng này đến từ chính hắc ám. Nhưng cũng không
quan hệ gì, không nhất định phải do ta tự tay diệt ngươi, tự nhiên có
người diệt ngươi.
Nói xong, Lý Thất Dạ lấy ra một vật, âm thanh “keng keng” vang lên, hai tay Lý Thất Dạ cầm khóa sắt.
Khóa sắt mở ra, nó không làm người ta chú ý, chỉ là dây xích màu đỏ
mà thôi, nhưng nếu quan sát cẩn thận, sợi dây xích này do pháp tắc vạn
cổ tạo thành, hơn nữa, ức vạn pháp tắc lại dung luyện với tiên kim trân
quý nhất thế gian, giá trị tiên kim không thể đo lường..
Lúc Lý Thất Dạ xuất ra khóa sắt, Hỏa tổ lui về sau một bước, dường
như hắn nhìn thấy một con rắn độc, trên mặt mang theo kính sợ.
Hỏa tổ phản ứng như vậy cũng làm đám người Thánh Sương Chân Đế rung động.
Hỏa tổ là tồn tại cường đại cỡ nào, có thể nói, trên thế gian, có
người và vật gì làm hắn kiêng kị? Nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng, Hỏa tổ rất kiêng kị khóa sắt.
Khóa sắt này có lai lịch như thế nào?
Tại sao nó làm Hỏa tổ kiêng kị như thế.
- Thứ này, tin tưởng ngươi nhìn rất quen mắt.
Lý Thất Dạ cười nói.
Khóa sắt này rất có lai lịch, nó từng khóa một bộ xương trắng trong
Hồng Hoang thiên lao, hơn nữa xương trắng khi còn sống đã từng dùng chân hỏa cường đại đốt nó, nhưng vẫn không thể đốt chảy khóa sắt.
Chỉ có điều, về sau Lý Thất Dạ lại mang khóa sắt ra khỏi Hồng Hoang thiên lao.
- Sư tôn có ân trọng như núi.
Hỏa tổ nhìn khóa sắt, hắn từ từ nói.
- Nói như vậy, ngươi cũng hiểu làm thế nào cởi bỏ khóa sắt chứ?
Lý Thất Dạ nghe Hỏa tổ nói như vậy, cũng không phải vô cùng ngoài ý muốn.
- Đạo tâm mà thôi.
Hỏa tổ thở dài một hơi, nói:
- Chỉ tiếc, khó giải.
- Ha ha, lão đầu tử thật khổ tâm, đến cuối cùng vẫn còn ôm chút hi vọng.
Lý Thất Dạ cười, hắn lắc đầu.
- Chỉ tiếc, đạo bất đồng.
Hỏa tổ im lặng một lúc, khẽ gật đầu.
Cho dù nói nhiều như thế, Hỏa tổ vẫn cung kính.
Chỉ có đạo tâm mới có thể cởi bỏ khóa sắt này, đây chính là nguyên
nhân vì sao Lý Thất Dạ lại mang khóa sắt ra khỏi Hồng Hoang thiên lao.
Trên thực tế, Hỏa tổ cũng hiểu đạo lý trong đó.