Phi Kiếm Thiên Kiêu đã trốn vào khu vực Tiên Đồng sơn niêm phong.
Lý Thất Dạ cũng không nóng nảy, hắn đi chậm rãi giống như đi bộ, cho
dù phía trước là đại quân Tiên Đồng sơn bảo vệ, hắn cũng không nhìn.
- Tôn giá, xin dừng bước.
Thời điểm Lý Thất Dạ tới gần, thiết kỵ Tiên Đồng sơn lập tức bao quanh, cũng phong tỏa đường đi của Lý Thất Dạ.
Thiết kỵ chạy tới và ngăn cản trước mặt Lý Thất Dạ, bọn họ giống như tường đồng vách sắt.
Nhìn thấy việc này, rất nhiều tu sĩ đứng xa đều dừng thở, đệ nhất hung nhân sẽ bạo phát xung đột với Kim Quang thượng sư.
Một khi song phương không lùi bước, như vậy đương thời sẽ có cuộc chiến Thủy tổ.
Đương thiết kỵ tả hữu chạy đi, chặn đường đi, Lý Thất Dạ chỉ là tùy ý nhấc nhấc mí mắt mà thôi, lạnh nhạt nói:
- Muốn chết sao?
Khi Lý Thất Dạ nói ba chữ này ra khỏi miệng, hắn vẫn phong khinh vân đạm, vẫn hời hợt như không có việc gì.
Phải biết, thiết kỵ trước mắt chính là tọa hạ thiết kỵ dưới trướng
Kim Quang thượng sư, cho dù chi thiết kỵ trước mặt không phải đứng hàng
đầu, nhưng thực lực vô cùng cường đại, huống chi có uy danh Kim Quang
thượng sư, ai dám tùy tiện khai chiến.
Nhưng tất cả mọi người đều nhìn ra được, cho dù thiết kỵ là tọa hạ
thiết kỵ dưới trướng Kim Quang thượng sư, Lý Thất Dạ vẫn không nhìn, hắn không xem chi thiết kỵ trước mặt ra gì.
Cho đến hôm nay, tất cả mọi người đều hiểu, cường đại như đệ nhất
hung nhân sẽ không đặt tọa hạ thiết kỵ của Kim Quang thượng sư vào trong mắt, dù sao hai không phải lực lượng cừng cấp bậc.
Cho dù ba chữ “muốn chết sao” bình thản như không có gì, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ phân lượng của ba chữ kia, bất kỳ người nào cũng
không dám khinh thường.
Tướng sĩ ngăn cản trước mặt Lý Thất Dạ nhìn nhau, rốt cuộc một tên tướng lãnh đứng ra nói chuyện:
- Tôn giá, chúng ta đang chấp hành nhiệm vụ, xin tôn giả thứ lỗi...
- Hoặc là cút, hoặc là chết!
Lý Thất Dạ lãnh đạm, hắn không quan tâm đối phương nói gì.
- Tôn giá…
Nghe Lý Thất Dạ nói thế, tướng sĩ chi thiết kỵ kia biến sắc, thái độ Lý Thất Dạ đã nhục nhã bọn họ.
Nhưng tướng lãnh chưa dứt lời, Lý Thất Dạ đã xòe tay ra.
- Không tốt!
Nhìn thấy Lý Thất Dạ xòe bàn tay, tướng sĩ vội vàng quát lớn:
- Bày trận, giết!
Vừa dứt lời, chi thiết kỵ này đã kết thành trận hình.
Âm thanh “keng keng keng” vang lên, bọn họ tổ hợp thành trận hình,
chỉ trong nháy mắt đã có rừng thương kiếm ảnh che phủ thiên địa, từng
đạo tàn ảnh thật dài tấn công Lý Thất Dạ.
Tốc độ của thiết kỵ thần tốc, chi này thiết kỵ vừa ra tay đã bộc lộ
uy lực phi phàm, đao quang kiếm ảnh chém tới như cắt đứt bầu trời, cảnh
tượng rất huy hoàng.
Mặc cho chi thiết kỵ này hung hãn, Lý Thất Dạ vẫn vung tay lên, “oanh”, bàn tay của Lý Thất Dạ đã nện xuống.
Thời điểm bàn tay nện xuống là lúc bầu trời sụp đổ, cũng nện thẳng vào người chi thiết kỵ.
Dưới một cái tát đáng sợ, mặt đất lún xuống, mặt đất lưu lại một cái
hố sâu, chi thiết kỵ muốn ra tay ngăn cản Lý Thất Dạ đã bị đập thành
thịt vụn, bọn họ không có cơ hội gào thét thảm thiết.
Máu tươi chậm rãi nhuộm đỏ mặt đất, nhuộm đỏ bùn đất, bị máu tươi bao phủ, bùn đất nơi này càng phì nhiêu hơn trước.
Thời điểm máu tươi chảy lan sang chung quanh, mùi máu tươi xông vào mũi mọi người, rất nhiều người đang run rẩy.
Việc như thế cũng nằm trong dự kiến của nhiều người, nhưng lúc nhìn
thấy Lý Thất Dạ một lời không hợp liền đánh một chi thiết kỵ thành thịt
vụn, cảnh tượng như thế có lực chấn nhiếp rất mạnh.
Dù sao, chi thiết kỵ kia không phải quân đội tầm thường, bọn họ là
tọa hạ thiết kỵ dưới trướng Kim Quang thượng sư, đã từng uy chấn bát
phương, làm người trong thiên hạ kiêng kị.
Nhưng đệ nhất hung nhân chỉ tiện tay vung mạnh là có thể hủy diệt
toàn bộ thiết kỵ, giống như đang chụp chết con ruồi. Cho dù chi thiết kỵ không phải đội ngũ vô địch dưới trướng Kim Quang thượng sư nhưng việc
như vậy vô cùng rung động nhân tâm.
- Đệ nhất hung nhân chính là đệ nhất hung nhân, một lời không hợp liền diệt ngàn quân.
Có lão tổ thở dài nói một câu.
Có người chưa từng nhìn thấy đệ nhất hung nhân ra tay, hôm nay đệ
nhất hung nhân ra tay, bọn họ đã hiểu vì sao gọi Lý Thất Dạ là “đệ nhất
hung nhân”, nhân vật hung hãn như thế, rất thích hợp với danh xưng đệ
nhất hung nhân.
Lý Thất Dạ tiêu diệt chi thiết kỵ kia, hắn không liếc mắt nhìn một
cái, hắn tiếp tục tiến lên phía trước giống như chụp chết con ruồi.
- Tiền bối, xin bớt giận.
Lý Thất Dạ tiếp tục tiến lên, một người chặn đường đi của hắn.
- Bát Xích Chân Đế.
Nhìn thấy hán tử ngăn cản đường đi của Lý Thất Dạ, có người thấp giọng nói một câu.
- Bát Xích Chân Đế, cũng không phải đối thủ của hắn.
Nhìn thấy người tới chính là Bát Xích Chân Đế, có Trường Tồn lắc đầu than thở.
Mọi người đều biết, cách đây không lâu, Lý Thất Dạ đã từng chém giết
Kim Biến Chiến Thần, Minh Vương Phật, Bát Xích Chân Đế mạnh hơn hai
người kia nhưng cũng chỉ là Chân Đế thập nhị cung mà thôi, hắn vẫn không thể chống lại Lý Thất Dạ.
- Tiền bối?
Lý Thất Dạ tươi cười, hắn lạnh nhạt nói với Bát Xích Chân Đế:
- Ta rất già sao?
- Không dám.
Bát Xích Chân Đế khom người, thái độ rất cung kính, nói:
- Tiền bối chính là Thủy tổ, cùng thế hệ với sư tôn của ta, chính là tiền bối của ta.
- Ta năm nay mới mười tám.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Đừng gọi ta già như thế!
Lý Thất Dạ nói lời này làm mọi người đưa mắt nhìn nhau, vừa rồi tràn
ngập mùi thuốc súng, hắn nói ra lời này cũng làm hào khí hòa hoãn không
ít.
- Công tử, xin bớt giận.
Bát Xích Chân Đế biết nghe lời phải, hắn khom người với Lý Thất Dạ, thần thái cung kính.
- Bớt giận?
Lý Thất Dạ cười nhạt, hắn bình thản nói:
- Ta vốn không tức giận, tại sao lại bớt giận, mấy con giun dế mà thôi, cần gì ta tức giận.
- Chuyện này…
Bát Xích Chân Đế là người thiện
ăn nói, nghe Lý Thất Dạ nói như thế, hắn thật không biết nên trả lời như thế nào.
- Xem ngươi cơ linh, tránh qua một bên đi.
Lý Thất Dạ khoát tay, lạnh nhạt nói:
- Tha cho ngươi một mạng!
Hắn nói lời này vô cùng tùy ý, hơn nữa giống như đang đuổi con ruồi,
căn bản không đặt Bát Xích Chân Đế vào trong lòng, thái độ như vậy làm
nhiều người cười khổ.
Đệ nhất hung nhân chính là đệ nhất hung nhân, hắn vẫn giữ thần thái
ta là vô địch, mọi người quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn
được nữa.
Bát Xích Chân Đế, hắn là đệ tử của Kim Quang thượng sư, là Chân Đế vô cùng cường đại, nhưng trong mắt Lý Thất Dạ, chắn chỉ là giun dế, hoàn
toàn không đặt trong lòng.
Thử hỏi xem, trong thế gian có mấy người dám xem nhẹ Bát Xích Chân Đế? Có lẽ cũng chỉ có một mình đệ nhất hung nhân mà thôi.
Nhưng không kẻ nào dám lắm miệng, đệ nhất hung nhân hung hãn, tất cả
mọi người đã lãnh giáo qua, rất nhiều người đều hiểu, cho dù Bát Xích
Chân Đế là đệ tử của Kim Quang thượng sư, đệ nhất hung nhân muốn giết
hắn cũng giết không tha, hắn là đệ nhất hung nhân.
Bát Xích Chân Đế cười khan, hắn ôm quyền, khom người, nói ra:
- Kính xin công tử có thể giơ cao đánh khẽ, lòng dạ từ bi…
- Nếu ngươi muốn can thiệp việc này…
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:
- Ra tay đi, xuất ra bản lĩnh thật sự, ngươi có thể tiếp được một chiêu của ta, ta sẽ quay đầu rời đi.
- Một chiêu!
Bát Xích Chân Đế không nói gì, một ít người chưa thấy Lý Thất Dạ xuất thủ đều rung động, cũng mở to mắt nhìn cho rõ.
Bát Xích Chân Đế, đó là Chân Đế vô cùng cường đại, Lý Thất Dạ cũng dám nói một chiêu đánh bại hắn, khẩu khí thật bá đạo.
- Sắp xuất thủ rồi.
Trước đó, những người từng nhìn thấy Lý Thất Dạ chém giết đám người
Kim Biến Chiến Thần, các lão tổ cảm thấy tâm thần rung động, cũng mở to
mắt nhìn trận chiến.
Bát Xích Chân Đế do dự, cuối cùng hắn khom người thật sâu, nói ra:
- Đệ tử vô năng, kính xin công tử chỉ điểm một hai.
Trong lòng, Bát Xích Chân Đế không muốn nhúng tay vào vũng nước đục
của Phi Kiếm Thiên Kiêu, bởi vì Phi Kiếm Thiên Kiêu sống hay chết thì
liên quan gì tới hắn.
Nhưng hiện tại, Phi Kiếm Thiên Kiêu bị người ta đuổi giết, hắn không
thể ngồi xem không để ý tới, mặc kệ nói như thế nào, Phi Kiếm Thiên Kiêu cũng là tiểu di tử của sư phụ hắn.
Lúc này, Bát Xích Chân Đế chỉ tiếp một chiêu của Lý Thất Dạ, mặc dù
như thế, từ hành động, Bát Xích Chân Đế vẫn cung kính, hắn làm lễ vãn
bối, hoàn toàn không có ý đối địch với Lý Thất Dạ.
Keng!
Tiếng rút kiếm vang lên, Bát Xích Chân Đế cầm một thanh kiếm trong
tay, kiếm trong tay như cầm thiên địa, uy áp Thủy tổ bộc phát.
- Kiếm này tên là Bát Xích Mi kiếm, sư tôn ban tặng.
Bát Xích Chân Đế giơ kiếm, thần thái cung kính, nói ra:
- Đệ tử ngu dốt, chỉ phát huy sáu bảy thành uy lực của thần kiếm, đạo có thiếu sót, công tử chê cười, kính xin chỉ điểm.
- Ra tay đi.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
Nhìn thấy việc này, rất nhiều người dừng thở, thực lực Bát Xích Chân
Đế nổi danh khắp Tiên Thống giới, hắn có uy danh hiển hách, chỉ có điều, sư phụ Kim Quang thượng sư của hắn quá cường đại, quá ưu tú, nhiều khi
hắn phải sống dưới hào quang của Kim Quang thượng sư, bởi vì bị hào
quang của sư phụ che mờ, Bát Xích Chân Đế ảm đạm phai mờ rất nhiều.
Trên thực tế, thực lực của hắn chưa chắc yếu hơn đám người Kim Biến Chiến Thần bao nhiêu.
Bát Xích Chân Đế, với tư cách đệ tử của Kim Quang thượng sư, không
chỉ nhận được chân truyền của Kim Quang thượng sư, hơn nữa, Kim Quang
thượng sư còn tự mình chế tạo tổ khí cho hắn, có thể nhìn ra được, Kim
Quang thượng sư xem trọng Bát Xích Chân Đế đến mức nào.
- Đắc tội!
Bát Xích Chân Đế cung kính, cho dù lúc động thủ hắn vẫn nho nhã lễ
độ, vẫn giữ lễ vãn bối, dáng dấp vãn bối thỉnh giáo trưởng bối.
Có thể nói, nhất cử nhất động của Bát Xích Chân Đế đều thể hiện tác phong đại gia, không hổ là đệ tử Kim Quang thượng sư.
Keng!
Vào lúc này, Bát Xích Chân Đế giơ kiếm, kiếm nằm ngang chân mày, chỉ
trong nháy mắt, kiếm của Bát Xích Chân Đế đã khóa mi tâm của Lý Thất Dạ.