Trong không gian mộng ảo, vô số ánh sao lấp lánh,
như mộng như ảo, dường như bọn họ đưa thân vào trong ảo cảnh, nơi này
nằm sâu trong Phi Địa trì, chưa từng có người bước vào trong nơi đây.
Trong không gian mộng ảo như thế, Lý Thất Dạ đang tế luyện binh khí
trong tay, binh khí lóe sáng và tụ tập lực lượng, hơn nữa lực lượng vô
cùng bàng bạc, cường đại đến mức khó có thể tưởng tượng.
- Ngươi vào Bất Độ Hải, là vì chém đầu?
Lúc này trong không gian phát ra âm thanh như mộng như ảo.
Lúc tế luyện binh khí, hắn ngẩng đầu nhìn vào nơi sâu nhất trong không gian, hắn cười nói:
- Ta cũng không biết, tùy duyên mà thôi. Nhưng ta hi vọng hắn thức
thời, biết khó mà lui. Đương nhiên, hắn không thức thời, như vậy không
thể tốt hơn, ta vừa vặn thử đao của mình có bén hay không.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ lau binh khí trong tay, hắn cười nhạt.
- Ngươi vào Bất Độ Hải, rốt cuộc vì cái gì?
Âm thanh như mộng như ảo vang lên, nói ra:
- Không chỉ là ba lão đầu chứ?
Không hề nghi ngờ, thuộc địa trì hoài nghi cách làm của Lý Thất Dạ, dường như hắn có thể nhìn thấy điểm cuối trong không gian.
- Chung Nam có đường tắt.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:
- Đã có thể tới, nhất định có thể đi.
- Tự tìm đường chết.
Âm thanh như mộng như ảo yên lặng một lúc, cuối cùng hắn không chút khách khí nói:
- Dê vào miệng cọp, ngươi chẳng qua là khối thịt mỡ đưa tới cửa mà thôi.
- Vậy sao?
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:
- Việc này có gì không tốt, thịt mỡ đưa tới cửa, như vậy mới có thể câu lão hổ, ngươi nói đúng không.
- Ngươi không địch lại.
Yên lặng một lúc, âm thanh như mộng như ảo vang lên, nói ra:
- Mặc kệ ngươi cường đại cỡ nào, mặc kệ ngươi tự nhận khó lường ra
sao, mặc kệ đạo tâm ngươi kiên định cỡ nào. Một khi ngươi bước vào,
chính là tự tìm đường chết, vạn kiếp bất phục.
- Ta không nghe lầm chứ?
Lý Thất Dạ cười cười, ung dung nói:
- Dường như ngươi rất quan tâm sự sống chết của ta, việc này làm ta thụ sủng nhược kinh.
- Ngươi sẽ đưa thân vào bầy hổ!
Âm thanh như mộng như ảo hừ lạnh một tiếng, nói ra:
- Tất nhiên sẽ đưa tới tai hoạ ngập đầu, tất cả thế giới sẽ tan thành mây khói.
- Ta hiểu.
Lý Thất Dạ ung dung nói:
- Trong lòng ngươi cũng sợ hãi, ngươi có thể tưởng tượng, Tam Tiên
giới vừa vỡ sẽ là thịt mỡ ngon cỡ nào! Đến lúc đó, ngươi cũng như vậy.
Âm thanh như mộng như ảo im lặng, qua một hồi lâu, hắn lạnh lùng nói:
- Ngươi tự tìm đường chết, không nên kéo cả thế giới chôn cùng ngươi!
- Ai nói ta muốn kéo cả thế giới chôn cùng ta?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Giẫm chân tại chỗ, đó mới là trí mạng nhất! Không có gì là đã hình
thành thì không thay đổi, cũng không có cái gì tuyên cổ bất biến! Quá
khứ là như thế, hiện tại là như thế, tương lai là như thế!
Lý Thất Dạ nói:
- Tam Tiên giới đủ kiên cố, phòng thủ kiên cố, không đâu, lúc tới thì phải tới.
- Hừ, là đám tam lão đầu tử tự gây nghiệt!
Âm thanh như mộng như ảo hừ lạnh.
- Có thể ngược lại.
Lý Thất Dạ nói:
- Không có chuyện như vậy, ngươi cho rằng tương lai đã sẽ không phát
sinh sao? Thế gian không có gì không công phá được, cũng không có cái gì vĩnh hằng, cuối cùng sẽ có ngày nghiền nát. Nếu như nói tới vĩnh hằng,
ngươi có thể vĩnh hằng không? Bọn họ có thể vĩnh hằng không? Ngươi càng
hiểu đạo lý trong đó hơn ta.
Âm thanh như mộng như ảo im lặng, im lặng thật lâu, thật lâu.
- Đương nhiên, nếu như ngươi nguyện ý giúp ta một tay, ta tin tưởng, đây là chuyện vui lớn nhất thiên địa.
Lý Thất Dạ nói:
- Có lẽ hiện tại là thời cơ tốt nhất, ngươi nói đúng không.
- Không!
Âm thanh như mộng như ảo cự tuyệt Lý Thất Dạ mời chào, lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn chết, không nên lôi kéo người khác chôn cùng, ta không có hứng thú phụng bồi!
- Vậy ngươi cứ tiếp tục làm rùa đen rút đầu đi.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Trốn, ngươi không thoát nổi đâu, có thể chạy trốn tới vĩnh hằng sao? Trốn không thoát!
- Trốn cũng tốt, chiến cũng thế, kết quả đều giống nhau.
Âm thanh như mộng như ảo lạnh lùng nói:
- Ngươi không thể cải biến cái gì, ta cũng vậy!
- Chưa hẳn.
Lý Thất Dạ cười cười, ung dung nói:
- Thế gian này còn có rất nhiều thứ không biết.
- Không có gì là không biết.
Âm thanh như mộng như ảo nói:
- Ta càng hiểu, bọn họ càng hiểu, cũng biết nhiều hơn ngươi!
- Ta không phủ nhận.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
- Nhưng, ta là ta, bọn họ là bọn họ, đây là điểm khác nhau, đây chính là điểm khác biệt.
- Không có gì khác biệt.
Âm thanh như mộng như ảo lạnh lùng nói:
- Từng có người cũng muốn như thế, cuối cùng thì sao? Hắc, chẳng phải lúc đó cũng ngã nhào!
- Ta biết rõ.
Lý Thất Dạ gật đầu, vừa cười vừa nói:
- Phát sinh chuyện như vậy cũng không kỳ quái, nhân tâm mà, đáng sợ nhất không gì qua được nhân tâm.
- Nhân tâm, thật đáng sợ.
Âm thanh như mộng như ảo lạnh lùng nói.
- Bởi vì các ngươi không phải người.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Chúng ta là người, đây là khác nhau, cho nên, các ngươi vĩnh viễn
không thể trở thành Chân Tiên, mà chúng ta vẫn có cơ hội. Chênh lệch,
hiểu chứ, đây mới là chênh lệch!
- Hừ!
Âm thanh như mộng như ảo hừ lạnh một tiếng, nói ra:
- Con sâu cái kiến, cuối cùng chỉ là con sâu cái kiến!
- Vậy sao?
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:
- Cẩn thận, không nên bị con sâu cái kiến gặm sạch! Con sâu cái
kiến nhỏ nhưng có thể sinh sôi nảy nở vô cùng, nhưng các ngươi không
thể! Các ngươi chết, sẽ chết, chết triệt để, từ nay về sau sẽ chôn vùi
cùng thế giới này.
- Ngươi nhìn thế giới xem, lại nhìn khắp vạn cổ.
Lý Thất Dạ nói:
- Vạn cổ trôi qua, bao nhiêu thế giới hủy diệt, bao nhiêu kỷ nguyên
chấm dứt. Nhưng ngươi nhìn hôm nay xem, con sâu cái kiến trong miệng
ngươi có bị diệt sạch sao? Không có! Chẳng qua là thay người mới mà
thôi, đổi phương thức mà thôi, con sâu cái kiến vẫn là con sâu cái
kiến, vẫn có thể giãy dụa trong thiên địa.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ dừng một lúc, nói:
- Mà các ngươi thì sao, nhớ kỹ, chết một sẽ ít đi một! Ngươi cảm thấy, ai mới là chủ nhân thiên địa?
Lần này, âm thanh như mộng như ảo im
lặng thật lâu, hắn hiểu đạo lý này, thậm chí có thể nói hắn hiểu nhiều hơn ai khác.
- Có lẽ ngươi nghĩ tới, sẽ có một ngày ngươi cũng trở thành thịt mỡ.
Âm thanh như mộng như ảo im lặng một lúc, Lý Thất Dạ lại cười nói:
- Chuyện như vậy không phải chưa từng xảy ra.
- Đúng thì như thế nào?
Âm thanh như mộng như ảo nói lần nữa.
- Không có gì.
Lý Thất Dạ cười cười, nóira:
- Ta cảm thấy nếu ngươi không muốn ra tay, nhưng cũng không phải là
không có những phương pháp khác, ví dụ như ta, giống ta, ta đẹp trai hơn người, ngươi không biết tương lai ta sẽ thất thắng sao? Làm không tốt,
ta chính là chúa tể tương lai! Chân Tiên duy nhất đã thuộc về ta.
- Nghĩ nhiều.
Âm thanh như mộng như ảo lạnh lùng nói.
- Ngươi cũng có thể cho rằng như vậy.
Lý Thất Dạ cười cười, nói:
- Nhưng, ngươi nghĩ có khả năng như vậy không? Vạn nhất ta trở thành
Chân Tiên thì sao? Lui một bước, ta không trở thành Chân Tiên, thật sự
làm lớn một trận, đây là việc vui cho ngươi! Các ngươi không làm mà
hưởng, các ngươi lại thấy ánh mặt trời, giống như được trọng sinh.
- Uy hiếp ta sao?
Âm thanh như mộng như ảo lạnh lùng nói.
- Ngươi có thể cho rằng như vậy.
Lý Thất Dạ khoát tay, hắn cười nhạt và nói:
- Nhưng nói tới uy hiếp, cái nhìn như vậy quá nông cạn, chúng ta nói
từ ngữ thâm thúy một chút, ví dụ như đầu tư, đầu tư vào ta, ta là người, là người đáng giá đầu tư!
- Ngươi phải chết!
Âm thanh như mộng như ảo lạnh lùng nói, thập phần dứt khoát.
- Vạn nhất, ta không chết thì sao?
Lý Thất Dạ nói rất nghiêm túc, vẻ mặt rất trịnh trọng.
Lý Thất Dạ nói lời này làm âm thanh như mộng như ảo im lặng, không nói gì nữa, qua một lúc lâu, hắn mới nói:
- Ngươi nghĩ muốn cái gì?
- Ta tin tưởng, các ngươi vẫn có thứ tốt.
Lý Thất Dạ lộ tươi cười thỏa mãn.
- Không, ta không có, tài nguyên trong tay có hạn.
Âm thanh như mộng như ảo rất cảnh giác, dường như cảm giác hắn tùy thời bị Lý Thất Dạ lừa dối.
- Không, ngươi lầm, không phải ngươi, là các ngươi, các ngươi! Hiểu chưa?
Lý Thất Dạ cười tươi, nói:
- Tuy khẩu vị của ta không nhỏ, nhưng ngươi không cảm thấy sao? Chỉ
bằng vào ngươi thì quá gân gà. Mặc dù nói ta là người nghèo, dù ta nghèo nhưng trong túi vẫn có lương thực dư, ngươi nói đúng không.
- Hừ!
Âm thanh như mộng như ảo hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
- Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước! Lòng tham quá mức sẽ đưa tới tai hoạ ngập đầu!
- Không, nếu nói như vậy là lòng tham, ngươi cảm thấy chúng ta cần đầu tư hay sao?
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Tốt xấu gì chúng ta đều là nhân vật có danh dự uy tín, muốn chơi,
phải chơi lớn một chút, đừng hẹp hòi như thế, chơi đầu tư nho nhỏ, ngươi ném nổi mặt mũi của mình, ta lại không muốn nhìn mặt ngươi, ngươi nói
có đúng không?
Âm thanh như mộng như ảo không lên tiếng, qua một lúc lâu, hắn mới lạnh lùng nói:
- Ta đáp ứng ngươi, không có nghĩa là những người khác sẽ đáp ứng ngươi!
- Ngươi có thể nói lại lời ta nói.
Lý Thất Dạ khoát tay, nói:
- Ngươi cũng nhìn thấy, ta rất bận rộn, ta không thể đi bái phỏng
từng người. Tin tưởng giá trị của ta, các ngươi có thể đầu tư vào lúc
này, tương lai sẽ không còn cơ hội.
- Ta sẽ.
Cuối cùng, âm thanh như mộng như ảo lạnh lùng nói.
- Hi vọng chúng ta hợp tác vui sướng.
Lý Thất Dạ cười tươi, nói:
- Một ngày nào đó, các ngươi sẽ may mắn vì đầu tư hôm nay, đây là lần đầu tư thành công nhất đời của các ngươi.
Âm thanh như mộng như ảo hừ lạnh, nhưng lần này hắn không phản bác Lý Thất Dạ.
Nhưng đúng lúc này, dường như sâu trong không gian có một đôi mắt
đang mở ra, chỉ trong nháy mắt đối phương nhìn rất xa xôi, ánh mắt bắt
nguồn từ Bất Độ Hải!
- Đến!
Âm thanh như mộng như ảo nói.
Lúc này, Lý Thất Dạ cũng dừng tế luyện, đứng dậy, hắn nhìn về hướng
Bất Độ Hải, ánh mắt của hắn ngưng trọng, giống như nhìn xuyên thấu Bất
Độ Hải.
- Nên đến.
Ánh mắt Lý Thất Dạ lạnh lẽo.