Quãng đời còn lại tầm thường, vô cầu vậy. Đây là
Trịnh Đế, Trịnh Đế một trong thập đại sáng chói, Trịnh Đế đã từng kinh
tài tuyệt diễm, có lẽ không người nào có thể hiểu tâm tính của Trịnh Đế, cũng không cách nào hiểu truy cầu của Trịnh Đế.
Dù sao, thế gian này không có bao nhiêu người kinh tài tuyệt diễm, không có mấy người trời sinh đã là thiên chi kiêu tử.
- Quá khứ đều đã qua.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
- Không có sở cầu chính là sở cầu tốt nhất.
Lý Thất Dạ không cho rằng đối phương sĩ diện cãi láo, bởi vì không
cần thiết sĩ diện cãi láo, ở nơi cao sẽ lạnh, tư vị này chỉ có người
cường đại mới hiểu, hạng người phàm tục làm sao có thể hiểu và thể
nghiệm chứ?
- Đúng thế, quá khứ đều đã qua, sinh tử cũng nhạt.
Trịnh Đế nhìn vào tinh không, ánh mắt của hắn thâm thúy, hắn vẫn là Trịnh Đế nhưng không phải là Trịnh Đế của ngày xưa.
Nhưng nghe thấy lời này, có lẽ có người kinh hãi.
Trịnh Đế hôm nay xem nhạt sinh tử, chuyện này có gì lạ, cả đời hắn
quét ngang tám phương, trải qua vô số gió to sóng lớn, cũng trải qua vô
số lần sinh tử, đặc biệt là đại chiến lần trước, chiến đến thiên băng
địa liệt, cửu tử nhất sinh.
Nhân sinh trải qua sinh tử hung hiểm nhất, trải qua nhiều lần chết đi sống lại, cuối cùng cũng xem nhạt sinh tử.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân Trịnh Đế không cầu trường sinh, vì hắn đã xem tất cả đều nhạt.
- Có lẽ, chết tử tế không bằng sống mòn, đây là bản tính của con người.
Lý Thất Dạ cảm khái.
- Tiếp tục như vậy còn sống không có ý nghĩa.
Trịnh Đế cười lắc đầu, nói ra:
- Sống thì như thế nào, chết thì như thế nào, cũng không có ý nghĩa.
Có lẽ chết cũng có thể giải thoát khỏi quãng đời nhàm chán còn lại.
Nếu có những người khác nghe thấy lời này, trong nội tâm sẽ kinh hãi, nếu như nói nhân vật kinh tài tuyệt diễm như Trịnh Đế lại có ý niệm
chết trong đầu, đây là việc người ta không thể hiểu nổi.
Đương nhiên, người khác xem ra, tồn tại như Trịnh Đế tràn đầy khả
năng vô hạn, có nhân sinh sáng chói, nhưng đây là khát vọng của thế
nhân, hết lần này tới lần khác Trịnh Đế lại cảm thấy quá nhàm chán, cũng là nguyên nhân hắn chán sống.
Thế gian, đã từng có người chán sống, tại Cửu giới, Mộc Trác Tiên Đế bị trời vứt bỏ.
Nhưng so sánh với vị Tiên Đế này, Trịnh Đế chán sống không phải vì
hắn bị trời vứt bỏ, mà là cả đời Trịnh Đế quá nhàm chán, hắn trải qua vô số chuyện, quãng đời còn lại rất tốt, hắn cho rằng mình nhàm chán tới
mức không nhàm chán hơn được nữa, bởi vì bình thản nên đần độn vô vị.
Chính vì như thế, quãng đời còn lại của Trịnh Đế đã trở nên đần độn vô vị, cho nên hắn cảm thấy sinh tử không sao cả.
- Đương nhiên, ta sẽ không tự sát.
Cuối cùng, Trịnh Đế nói thêm một câu, cười cười, hắn cười rất tiêu sái, cười rất tự tại.
Nhưng nghe lời này, rất nhiều người cảm thấy nội tâm không tư vị, một thiên tài kinh tài tuyệt diễm, Chân Đế vô song, Thuỷ tổ cường đại, sống đến cuối cùng lại có ý niệm tự sát trong đầu, đây là việc làm người ta
cảm khái cỡ nào, có lẽ đây là việc làm người ta khó tưởng tượng nổi.
Đương nhiên, Trịnh Đế sẽ không tự sát, hắn không phải không có dũng
khí sống tiếp, chỉ có điều, hắn là một vị Thuỷ tổ, là một vị thiên tài
kinh tài tuyệt diễm, tồn tại như hắn sẽ không tự sát, hắn sẽ không lựa
chọn chết đi không tôn nghiêm.
Tồn tại như hắn, cho dù là chết cũng không vui buồn lẫn lộn như người thường, hắn sẽ chết trong vinh quang.
- Có lẽ, hiện tại nên quay về Tam Tiên giới xem thế nào.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ đưa ra đề nghị cho Trịnh Đế.
- Đã nghĩ tới.
Trịnh Đế nói rất chân thành:
- Trước đây thật lâu, thời điểm ta nhàm chán đi khắp Bất Độ Hải, ta
đã từng có suy nghĩ này. Nhưng nơi đó đã không còn là nơi đó, người và
vật đã không còn, lại trải nghiệm lần nữa cũng cảm thấy vô vị.
Trịnh Đế nói rất bình thản, cũng không có cảm xúc chấn động gì, nhưng người nghe lại cảm thấy rất thê lương.
Người như Trịnh Đế sống vô số năm tháng, cho dù hắn trở lại Cửu giới, trở lại Cửu Bí đạo thống, trở lại nơi hắn quen thuộc, như thế thì thế
nào?
Những người đã từng quen biết đã không còn, người hắn từng yêu và
người yêu hắn đã không còn, tùy tùng và người trung với hắn... Từng
người mất đi, tất cả đã hóa thành đất vàng.
Có thể nói, cho dù hắn trở lại Cửu Bí đạo thống, tất cả người và vật đều lạ lẫm.
Cho dù hắn thật trở lại Cửu Bí đạo thống, tất cả đều là quá khứ,
chẳng qua là đi lại con đường cũ mà thôi, cái gọi là đặc sắc chỉ xảy ra
một lần vào năm đó.
Rất giống ăn cơm, ngươi đang nhai đi nhai lại một món, lúc đó ngươi sẽ cảm thấy vô vị.
Có lẽ, chính bởi vì lạ lẫm như thế, lúc này mới xuất hiện tồn tại như đám người Bát Bảo Thuỷ tổ, Phi Thiền Thủy tổ, bọn họ tiêu diệt đạo
thống do mình sáng tạo ra nhưng không có bất kỳ thương cảm nào, không
cảm thấy quý trọng, dường như tất cả đều lạ lẫm với bọn họ.
- Đây là cái giá của trường sinh.
Lý Thất Dạ cười cười, hắn nói khẽ.
Lời này rất thê lương, sau lưng những lời này cất giấu quá nhiều hỉ nộ ái ố, cất giấu quá nhiều thăng trầm.
- Cũng phải.
Trịnh Đế mỉm cười gật đầu, nói ra:
- Nếu như ta thật trường sinh bất tử, ta nhất định sẽ điên mất, cho nên, trường sinh bất tử thì có ý nghĩa gì!
Nói đến đây, Trịnh Đế rất tiêu sái, hắn cảm thấy rất tự do, hắn rất
bình thản đối mặt tử vong, thậm chí đối với hắn đây là nơi quay về tốt
nhất.
Trăm ngàn vạn năm qua đi, bao nhiêu người truy cầu trường sinh bất
tử, cho dù rất nhiều Thuỷ tổ kinh diễm vô song cũng không ngoại lệ,
nhưng mà, Trịnh Đế lại thấy rất rõ ràng, hắn không đi tìm trường sinh
bất tử.
- Nếu không có chấp niệm, tất cả mọi
thứ xinh đẹp cũng chỉ duy trì trong thời gian ngắn.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
- Không uổng vậy. Đây là việc khó truy cầu nhất trong đời.
- Trong lòng tiên sinh có sở cầu.
Trịnh Đế nhìn Lý Thất Dạ, hắn nghiêm túc nói ra.
- Đúng, có sở cầu.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng gật đầu, nói ra:
- Chỉ cầu một trận chiến đến cùng mà thôi, chỉ cần một đáp án là đủ, không hơn.
- Tiên sinh cao xa.
Trịnh Đế bắt đầu kính nể, hắn gật đầu, nói ra:
- Mặc dù ta không truy cầu chính nghĩa vĩnh tồn, không cầu bảo vệ Tam Tiên giới, nhưng ta sinh lòng kính nể mọi người, bọn họ mới là người
đáng yêu nhất thế gian, là Thủy tổ được mọi người kính nể.
- Cao thượng như tiên sinh, có lẽ, đây mới là truy cầu cao nhất của người tu đạo.
Trịnh Đế nói đến đây thì cảm khái, nói ra:
- Hổ thẹn, ta lại không có truy cầu nào, cũng không cao thượng như vậy.
- Mọi người đều có chấp niệm, không cần phải ngàn người một mặt.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
- Quang minh và hắc ám, đó là một ý niệm, không có quang minh sẽ
không có hắc ám. Không có sở cầu chính là sở cầu tốt nhất. Nếu mỗi người trên thế gian không có sở cầu, còn có hắc ám sao? Làm sao có quan minh
- Bởi vì có sở cầu cho nên mới có hắc ám.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ chỉ lên bầu trời.
Trịnh Đế tinh tế thưởng thức, sau đó hắn gật đầu, vừa cười vừa nói:
- Tiên sinh nói chính là lời vàng ý ngọc, diệu quá thay, diệu quá thay!
Lý Thất Dạ cười cười, hắn nhìn lên trời, dường như hắn có thể bao quát tất cả mọi việc.
- Trường sinh bất tử.
Trịnh Đế cảm khái, hắn nói:
- Trước khi trường sinh bất tử, có ai ngăn cản nổi hấp dẫn như vậy?
Nói đến đây, hắn thở dài một hơi, lời này ý vị thâm trường.
Vào lúc đó, Trịnh Đế cũng nhìn sang Lý Thất Dạ liếc.
- Yên tâm, nếu như ta thật trường sinh bất tử, ta sẽ không biến thái như vậy, đây không phải lựa chọn của ta.
Lý Thất Dạ tươi cười lắc đầu.
- Ta không nghi ngờ tiên sinh.
Trịnh Đế cười gượng.
- Không có sao, ngươi xem qua là hiểu.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói ra:
- Trường sinh bất tử, không phải Thiên Đạo gây nên, có tính mạng nào
có thể trường sinh bất tử? Nếu thật có trường sinh bất tử, như vậy nhất
định phải trả cái giá lớn, có lẽ chính ngươi, có lẽ người khác, thậm chí là một thế giới! Đây chính là một lựa chọn!
Trịnh Đế khẽ gật đầu, hắn ngây ngốc trong Bất Độ Hải lâu như vậy,
sống vô số năm tháng, nhìn thấy rất nhiều việc không thể tưởng tượng
nổi, cho nên, đối với trường sinh bất tử, có rất nhiều cảm xúc, cũng có
được suy nghĩ người khác.
- Mỗi người đều nói Chân Tiên có thể trường sinh bất tử.
Trịnh Đế cảm khái, nói ra:
- Nếu thế gian thật sự có Chân Tiên, đó là tồn tại thế nào?
- Ngươi nhìn thấy hắc ám chưa?
Lý Thất Dạ hỏi một câu.
- Chưa gặp qua chân dung của hắn.
Trịnh Đế khẽ lắc đầu, nói ra:
- Nhưng ta lại biết rất nhiều hành động của hắn, chư tổ đại chiến, có người sa đọa, tất cả đều là một tay hắn tạo thành.
- Hắn không phải là Chân Tiên, cũng chính là một ngụy tiên mà thôi, ít nhất đã có một chữ “tiên”.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Cho nên, ngươi tưởng tượng một chút, Chân Tiên sẽ như thế nào?
Lời này làm Trịnh Đế im lặng, hắn dừng lại trong Bất Độ Hải lâu như vậy, hắn cũng hiểu rõ về hắc ám, cho nên hắn im lặng.
- Tam Tiên thì sao?
Cuối cùng Trịnh Đế hỏi một câu.
Tam Tiên, đó là chủ đề rất mờ ảo trong Tam Tiên giới, nhưng đối với
tồn tại như Trịnh Đế, việc này rất gần, hơn nữa hắn còn mang theo kính
ý.
- Cho nên, thành tiên hoặc là điên, hoặc là nhập thánh.
Lý Thất Dạ cười nói với Trịnh Đế:
- Chỉ có điều, thế giới này là tâm hệ của họ!
- Tâm hệ.
Trịnh Đế lẩm bẩm những lời này, cuối cùng, hắn câm miệng, hắn không muốn nói nhiều
Tâm hệ, chỉ hai chữ là đủ, có lẽ có quá nhiều thứ không cần phải nói ra, bởi vì đây là hành vi bất kính.
- Bất Độ Hải rất lớn.
Cuối cùng, Trịnh Đế chỉ có thể nói như thế:
- Ta không nhìn thấy Bỉ Ngạn trong truyền thuyết, cho dù có Bỉ Ngạn
thì thế nào? Nếu không thể giải thoát mình, làm sao có thể độ Bỉ Ngạn,
cho dù độ được cũng chưa chắc hóa vũ thăng tiên!