Dược Tiên sống một mình trên ngọn núi trong mây, sau khi Dược Tiên trở về, tọa hạ đồng tử vội vàng đi ra chào đón.
Cùng lúc đó, Dược Tiên phân phó đệ tử mời mấy vị lão hữu tới, sau một lát, có ba vị Thuỷ tổ giá lâm, đám mây trên cao quay cuồng.
Nhìn thấy việc này, tất cả con dân trong tiểu thiên thế giới đều biết các Thuỷ tổ đồng thời xuất động, bọn họ cũng tò mò, vì sao mấy vị Thuỷ
tổ cùng xuất hiện với nhau.
Ba vị Thuỷ tổ xuất hiện, khí tức Thuỷ tổ tràn ngập, mặt đất sinh ra kim tuyền, hoa sen nở rộ giống như tiên cảnh.
- Ba vị đạo hữu cùng ở chung với ta trong phiến thiên địa này, cũng
phát triển nơi này thành thịnh thế, ba vị đạo hữu có công lao rất lớn.
Dược Tiên giới thiệu Lý Thất Dạ với ba vị Thuỷ tổ, vừa cười vừa nói:
- Ta từ rất nhiều năm trước đã không quay về nơi này, có thể nói, ta không có bao nhiêu cống hiến với nơi đây.
- Dược huynh lại khiêm tốn, nếu không có linh dược của Dược huynh, chúng ta sẽ không có hôm nay.
Một Thủy tổ trong ba vị Thuỷ tổ tươi cười lắc đầu.
- Ba vị đạo hữu, theo thứ tự là: Dương Minh đạo hữu, Tịnh Dương đạo
hữu, Phục Ngưu đạo hữu. Ba vị đạo hữu rất hợp ý ta, ở cùng trong tiểu
thiên thế giới vô số năm tháng.
Sau khi Dược Tiên giới thiệu ba vị Thuỷ tổ kia, Dược Tiên cũng cảm khái.
Ba vị Thuỷ tổ này theo thứ tự là Dương Minh Thuỷ tổ, Tịnh Dương Thuỷ tổ, Phục Ngưu Thuỷ tổ.
Có thể nói, ba vị Thuỷ tổ này đều có tiếng tăm lừng lẫy trong Vạn
Thống Giới, thần uy vô song, bọn họ từng lưu lại đạo thống cường đại
trong Vạn Thống Giới.
Dương Minh Thuỷ tổ, chính là Vương Dương Minh, hắn sáng tạo đạo thống Dương Minh giáo, đồng thời từng là đệ tử theo học trong Quang Minh
Thánh Viện, về sau tự nghĩ ra Minh Tâm Kinh, trở thành Thủy tổ.
Vương Dương Minh, hắn là nam tử trung niên, quạt lông khăn chít đầu,
khí chất văn nhã, nếu như hắn thu liễm khí tức Thuỷ tổ, người khác khó
nhìn ra hắn là Thuỷ tổ, ngược lại sẽ cảm thấy hắn là quân sư, hoặc là
lão sư trường tư thục.
Tịnh Dương Thuỷ tổ, hắn mặc vũ y, sau lưng xuất hiện dị tượng như
nắng gắt, hắn giống như mặt trời mới mọc xua tán bóng tối, giống như ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi.
Tịnh Dương Thuỷ tổ đã từng sáng tạo Tịnh Dương đạo thống trong Vạn
Thống Giới, đã từng là đạo thống cường đại trong Vạn Thống Giới.
Phục Ngưu Thuỷ tổ thân trâu đầu người, mũi thôn nhật nguyệt, giống
như thần ngưu vô thượng, làm cho người ta có cảm giác mạnh mẽ, nếu hắn
há miệng có thể thôn phệ thiên địa.
Thân thể của hắn cao lớn khôi ngô, hắn bất luận là hướng ở đâu vừa
đứng, đều hình như có thể nâng lên cả ngày không đồng dạng, thập phần có khí khái.
Phục Ngưu Thuỷ tổ, hắn từng sáng tạo Phục Ngưu đạo thống trong Vạn
Thống Giới, chỉ tiếc về sau Phục Ngưu đạo thống không người kế tục, cả
Phục Ngưu đạo thống suy sụp, từ đó đạo thống biến thành hoang dã.
May mắn là, về sau Đạo Giải Chân Đế đạt được Phục Ngưu Kinh, truyền
thừa đạo thống của Phục Ngưu Thuỷ tổ, cuối cùng kích hoạt Phục Ngưu đạo
thống, trùng kiến Phục Ngưu đạo thống.
Giới thiệu xong ba vị Thuỷ tổ này, Dược Tiên lại giới thiệu đám người Lý Thất Dạ, nói ra:
- Vị này chính là...
- Không cần Dược huynh giới thiệu, chúng ta đã biết là ai.
Phục Ngưu Thuỷ tổ tươi cười cắt ngang lời của Dược Tiên, vừa cười vừa nói:
- Bất Độ Hải hôm nay, ai không biết tiên sinh.
Nói xong, hắn hành đại lễ với Lý Thất Dạ.
Vương Dương Minh, Tịnh Dương Thuỷ tổ cũng hành đại lễ với Lý Thất Dạ, nói ra:
- Bái kiến tiên sinh, tiên sinh giá lâm vẻ vang cho kẻ hèn này, thật sự là vinh hạnh của chúng ta.
Mặc dù nói thế, ba vị Thuỷ tổ đều là thế hệ uy danh hiển hách, cả đời từng thành lập công kích khó lường, nhưng ở trước mặt Lý Thất Dạ, bọn
họ sẽ thấp hơn một bậc, cũng hành đại lễ với Lý Thất Dạ, thái độ rất
cung kính.
Lý Thất Dạ thản nhiên thừa nhận các Thủy tổ hành lễ.
Các Thuỷ tổ ngồi cùng Lý Thất Dạ, bọn họ nâng trà thơm, Lý Thất Dạ là khách theo chủ, hắn chậm rãi uống trà thơm.
Một lúc sau, Lý Thất Dạ đặt chén trà trong tay xuống, hắn nhìn bốn người Dược Tiên, lúc này cười nói:
- Thời điểm ta ở Bất Độ Hải, nghe qua một ít Thuỷ tổ từng nói qua, các ngươi đã từng tham gia đại chiến năm đó.
Lý Thất Dạ vừa nói ra lời này, bốn người Dược Tiên đang cầm chén trà cũng giật mình, sau đó bốn người bọn họ nhìn nhau.
- Các ngươi có thể còn sống sót, việc này không dễ dàng gì.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ hời hợt nói ra.
Cuối cùng đám người Dược Tiên nhìn nhau, rốt cuộc là Vương Dương Minh đặt chén trà trong tay xuống, hắn thở dài nói:
- Chuyện năm đó trôi qua thật lâu, cũng không phải là bí mật gì,
không ít đạo hữu trong Bất Độ Hải cũng biết, chúng ta năm đó thật sự
tham gia đại chiến ấy.
- Chúng ta là một trong số ít những người còn sống trở về.
Phục Ngưu Thuỷ tổ nói một câu:
- Hoặc là nói, lúc ấy, chúng ta đi sớm hơn một ít, cho nên mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều có cái nhìn của mình.
- Việc này cũng không phải là bí mật gì, một ít đạo hữu đã hỏi qua, chúng ta đã nói hết.
Tịnh Dương Thuỷ tổ vừa cười vừa nói, thần thái thập phần thản nhiên.
Mặc dù là như thế, đám người Vương Dương Minh nói về việc này cũng
sinh ra cảm giác buồn lo vô cớ, cảm thấy rất bất đắc dĩ, liên tục bóp cổ tay than thở.
- Năm đó, Cầm Nữ Đế và các vị tiên hiền chiêu mộ binh lính thiên hạ.
Dược Tiên nói:
- Lúc ấy ta hiểu y thuật, ta đã giựt giây ba vị đạo hữu gia nhập đội
ngũ này, chúng ta muốn làm chút chuyện vì thế giới này, xem như góp chút sức mọn vì Tam Tiên giới.
- Chúng ta và một vị đạo huynh.
Phục Ngưu Thuỷ tổ tiếp lời Dược Tiên, nói ra:
- Vị đạo huynh này là người cường đại nhất trong các Thủy tổ chúng
ta, đạo hạnh của hắn sâu không lường được, đa mưu túc trí, cho nên bốn
người chúng ta hiệu lực dưới
trướng của hắn, gia nhập chiến trường.
- Về sau xảy ra một chuyện.
Vương Dương Minh nghiêm túc nói ra:
- Vị đạo huynh này đă ra một ít lựa chọn, cho nên chúng ta sớm rời khỏi cuộc chiến.
- Hắn đầu nhập hắc ám.
Lý Thất Dạ cười thoáng một phát, Vương Dương Minh bọn hắn có chút khó với mở miệng, nhưng, hắn một ngụm nói toạc ra, hắn cũng biết trong lúc
này một ít gì đó.
Lý Thất Dạ nói lời này làm bốn người Dược Tiên nhìn nhau, vẻ mặt bọn họ khó xử, bọn họ cười khổ.
Vẻ mặt đám người Vương Dương Minh còn như thế, từ đó có thể tưởng
tượng, người bọn họ thần phục chắc chắn đã đầu nhập vào hắc ám, với tư
cách Thuỷ tổ, bọn họ không chịu được việc này.
- Vâng, tiên sinh nói không sai.
Vương Dương Minh hít sâu một hơi, hắn nghiêm túc nói ra:
- Năm đó vị đạo huynh này đưa ra lựa chọn, tuy chúng ta không biết
hắn bị cái gì kích thích nhưng lựa chọn như vậy quá đột ngột. Hắn là một người rất cường đại, có thể nói, cho dù là đạo hạnh hay công tích, ít
có người trên thế gian có thể so sánh, hắn từng trả giá lớn vì Tam Tiên
giới.
- Ta biết rõ.
Lý Thất Dạ cười cười, đương nhiên biết rõ “đạo huynh” trong lời bọn họ nói là ai, hắn cười nói:
- Một trong thập đại Thuỷ tổ, thực lực bọn họ rất mạnh, cũng có công tích lớn lao với Tam Tiên giới, hắn có lòng dạ phi phàm.
Đám người Vương Dương Minh cảm thấy chua xót, mặc dù là như thế, bốn
người bọn họ không nói bậy về đạo huynh kia, cũng không có chửi bới đối
phương, từ điểm này có thể nhìn ra được, năm đó, đám người Dược Tiên rất tôn kính vị Thuỷ tổ này.
- Đại chiến năm đó, chúng ta huyết chiến tám phương, thật không dễ dàng, chúng ta đau khổ chịu đựng tất cả.
Phục Ngưu Thuỷ tổ thở dài một hơi, hắn nhớ lại chuyện năm đó, trong nội tâm không có tư vị.
Cuối cùng, Phục Ngưu Thuỷ tổ cười khổ, hắn nói ra:
- Thật không rõ, tại sao hắn lựa chọn như vậy, ít nhất, chẳng phải Cầm Nữ Đế lúc đó cũng thủ vững hay sao?
Nói đến đây, Phục Ngưu Thuỷ tổ lẩm bẩm, có thể nhìn ra được, bọn họ
từng có cảm tình sâu đậm với Thuỷ tổ kia, dù sao, bọn họ đã từng vào
sinh ra tử huyết chiến tám phương.
- Tuy chúng ta không biết tại sao vị đạo huynh kia đưa ra lựa chọn như vậy.
Vương Dương Minh nói ra:
- Đạo bất đồng, bất tương vi mưu, chúng ta cũng không muốn sống cùng
với hắn, cũng không muốn đầu nhập vào hắc ám. Vị đạo huynh này đã đầu
nhập vào hắc ám nhưng hắn không khó xử chúng ta, cũng không cưỡng ép kéo chúng ta vào hắc ám, cuối cùng mọi người tan rã trong không vui, mỗi
người đi một ngả.
Nói đến đây, Vương Dương Minh thất lạc và thở dài.
- Đây chính là nguyên nhân chúng ta sớm rời khỏi đại chiến, cũng có một ít đạo hữu hiểu lầm chúng ta.
Dược Tiên cười chua xót.
- Những năm qua, chúng ta không hề đi ra ngoài, cũng chưa từng vãng lai với đạo hữu nào.
Tịnh Dương Thuỷ tổ vừa cười vừa nói.
Sau khi bọn họ rời khỏi chiến dịch năm đó, bọn họ đã nản lòng thoái
chí địa trở lại thiên địa của chính mình, trong bốn vị Thuỷ tổ bọn họ,
trừ Dược Tiên còn chạy ra ngoài tìm kiếm các loại tiên dược ra, đám
người Vương Dương Minh đã nản lòng thoái chí, không ra ngoài đi lại,
cũng không muốn vãng lai với đạo hữu khác.
Mặc dù nói, bọn họ đều là Thuỷ tổ, từng vô cùng cường đại, đạo tâm vô cùng kiên định.
Nhưng tồn tại như thập đại Thuỷ tổ cuối cùng đều sa đọa, làm cho nội
tâm của bọn họ cẩn thận hơn, càng làm bọn họ rời xa thế giới bên ngoài,
duy trì khoảng cách với mọi người, bọn hắn cũng lo lắng phát sinh một
chuyện gì đó, đặc biệt lo lắng một ít chuyện không tốt xảy ra trong
thiên địa của bọn họ.
Cho nên, bọn họ cũng nản lòng thoái chí, quy ẩn trong thiên địa của
mình, sẽ không xuất hiện lần nữa, bọn họ cũng không muốn rời khỏi thiên
địa này, bọn họ phải thủ hộ nơi đây tránh tai nạn hàng lâm.
- May mắn, một trận chiến năm đó cơ bản đã chấm dứt.
Vương Dương Minh bất đắc dĩ, nói ra:
- Nhưng cũng không phải tốt như vậy, cuối cùng vẫn sẽ kết thúc, cho
dù đạt được mục đích chiến lược năm đó, ít nhất cũng ngăn chặn hắc ám,
không cho hắc ám tàn sát Bất Độ Hải, cho nên chúng ta mai danh ẩn tích
một thời gian dài.
Thời điểm bàn tới việc năm đó, cho dù là ai, chỉ cần là Thủy tổ đã tham gia trận chiến đó đều không muốn nói nhiều về việc này.