Vào lúc đó, Hoàng Kiệt cũng nhìn sang Lý Thất Dạ, cảm thấy việc này không thể tưởng tượng nổi, hắn vẫn cảm thấy khó tin.
- Có khả năng sao?
Nếu như không phải Lưu Lôi Long chính miệng nói ra, hắn không thể tin được, vấn đề của Lưu Lôi Long trừ trưởng bối Thần Huyền tông ra, những người
khác biết rõ cũng không nhiều, Hoàng Kiệt chính là một trong đó.
Hoàng Kiệt và Lưu Lôi Long có giao tình rất sâu, cho nên, hắn vô cùng rõ ràng tình huống của Lưu Lôi Long, năm đó, Lưu Lôi Long tiền đồ vô lượng, đột nhiên xảy ra vấn đề trong tu đạo, không chỉ tu hành nửa bước không
tiến, hơn nữa đạo hạnh còn héo rút, một đời tiểu thiên tài cứ bị hủy
tiền đồ như thế.
Đối với ẩn họa của Lưu Lôi Long mà nói, trưởng
bối trong tông môn đều thúc thủ vô sách, ngay cả tông chủ cũng không
biết vấn đề ở đâu.
Hiện tại ẩn hoạn làm phức tạp Lưu Lôi Long
lâu như thế bị một vãn bối như Lý Thất Dạ giải quyết, hơn nữa vãn bối
này chỉ là tu sĩ vừa nhập môn mà thôi.
- Chẳng lẽ ta nói giả sao?
Lưu Lôi Long lắc đầu, thấp giọng nói:
- Nhìn những hài tử này đi, thực sự không phải là công lao của ta, ta dạy bảo không thể làm bọn nhỏ tiến bộ nhanh như vậy, đều là thiếu gia chỉ
điểm, cho nên bọn nhỏ mới tiến nhanh như thế.
- Tại sao có thể như vậy?
Nghe Lưu Lôi Long nói lời này, Hoàng Kiệt cảm thấy quá không thể tưởng tượng nổi, chuyện như vậy chẳng khác gì đầm rồng hang hổ.
Hắn nhìn
sang Lý Thất Dạ, hắn vẫn là Phàm Thai Nhục Thân trung cảnh, có thể nói,
hắn là người đạo hạnh nông cạn nhất trong hài tử Lưu thôn, những hài tử
khác của Lưu thôn có đạo hạnh kém nhất cũng bước vào Thiết Bì Cường Thể, mà Lý Thất Dạ vẫn là Phàm Thai Nhục Thân, quả thực không phải chất liệu tu hành.
Nhưng chính người như vậy không chỉ chỉ điểm bọn nhỏ
Lưu thôn tu hành, còn chữa khỏi ẩn hoạn của Lưu Lôi Long, hắn không dám
tin vào mắt mình..
Nhưng Hoàng Kiệt biết rõ, Lưu Lôi Long tuyệt đối sẽ không nói dối hắn, cũng không cần thiết.
- Vì cái gì đạo hạnh của hắn thấp như thế?
Hoàng Kiệt đã không rõ, Lý Thất Dạ có thể chỉ điểm hài tử Lưu thôn, lại có
thể chữa cho tốt ẩn hoạn của Lưu Lôi Long, theo đạo lý mà nói, hắn là
cao nhân, đạo hạnh cao xa, nhưng hết lần này tới lần khác chỉ là Phàm
Thai Nhục Thân trung cảnh mà thôi.
Việc này làm Hoàng Kiệt trăm mối không có cách giải, hắn không rõ đạo lý trong đó.
- Kỳ nhân kỳ sự.
Lưu Lôi Long vô cùng kính sợ Lý Thất Dạ, thấp giọng nói.
- Được rồi.
Hoàng Kiệt cũng chỉ có thể tiếp nhận cách nói như vậy, cuối cùng hắn tiến lên và vẫy tay với hài tử Lưu thôn, nói ra:
- Đến, đi bên này, đến xếp hàng.
Bọn nhỏ Lưu thôn vội vàng đi theo Hoàng Kiệt tiến vào tông môn, xếp hàng và cùng đợi trưởng bối Thần Huyền tông kiểm tra xác minh.
Trên
thực tế, bọn nhỏ Lưu thôn bái nhập Thần Huyền tông, trước đó Lưu Lôi
Long về tông môn đã thương lượng với tông môn thỏa đáng, hiện tại nhập
môn kiểm tra xác minh chỉ là hình thức mà thôi.
Cũng chính bởi
vì Thần Huyền tông mới mở sơn môn, điều này cũng làm cho bọn nhỏ Lưu
thôn thuận tiện rất nhiều, những người khác phải xếp hàng chờ đợi thật
lâu, thậm chí là vài ngày vài đêm, đám nhỏ Lưu thôn lại có thể xếp hàng ở phía trước.
Lý Thất Dạ vẫn nằm trên kiệu, hắn nhắm mắt dưỡng thần, hình như hắn không quan tâm việc bên ngoài.
Lý Thất Dạ tới đây cầu nghệ lại bị người ta mang đi, hắn ngồi trên kiệu
mềm giống như thiếu gia, không nói người bái sư học nghệ chỉ trỏ Lý Thất Dạ, ngay cả một ít đệ tử và trưởng bối Thần Huyền tông cũng không có
hảo cảm với Lý Thất Dạ.
Thử nghĩ một chút, người tu đạo cần khổ
tu mài tâm, thời gian dày vò gian khổ, cũng không phải tới hưởng thụ.
Đặc biệt đối với tiểu tu sĩ mà nói, con đường phía trước cần trải qua vô số đau khổ.
Gian khổ như thế đã thấm sâu vào người đệ tử Thần Huyền tông, người nào cũng hiểu rõ.
Hiện tại Lý Thất Dạ tới bái nhập tông môn, còn chưa bái nhập tông môn đã có
thần thái hưởng thụ như vậy, ngay cả đi đường cũng ngại vất vả, cần có
người nâng kiệu đi, chẳng ra thể thống gì cả.
- Đến Thần Huyền tông tu đạo, không phải đến làm thiếu gia, còn ngại leo núi vất vả thì cút về nhà đi!
Có một đệ tử ở chân núi nhìn thấy thì tức giận, ánh mắt lạnh lẽo, hắn quát Lý Thất Dạ.
Đệ tử Thần Huyền tông quát lớn, không ít hài tử Lưu thôn sợ hãi, có hài tử sợ hãi không nhẹ, bọn họ nâng Lý Thất Dạ run rẩy, thiếu chút nữa ngã
sấp xuống.
Đệ tử kia khí vũ hiên ngang, có thực lực Ngân Giáp
Chiến Khu, cho nên hắn quát một tiếng có thể chấn nhiếp tâm thần, hài tử Lưu thôn giật mình là đương nhiên.
- Hô to gọi nhỏ làm gì.
Lý Thất Dạ lười biếng địa nằm tại đâu đó, liền con mắt đều không có trợn thoáng một phát, nói ra:
- Hù hài tử làm sao bây giờ?
- Vô tri!
Tên đệ tử kia giận dữ, ánh mắt phát lạnh, hắn quát lớn:
- Trước Thần Huyền tông không cho phép ngươi làm càn...
- Dương Tứ, nơi này không có việc gì, ngươi đi nơi khác tuần tra đi.
Lúc này Hoàng Kiệt đứng bên cạnh phất tay, phân phó đệ tử này.
- Sư thúc!
Trong nội tâm đệ tử Dương Tứ có bất mãn, nhưng Hoàng Kiệt rất có địa vị trong tông môn, huống chi sư thúc có cảnh giới Chân Nhân Bảo Thân, hắn không
thể kháng cự.
- Đi thôi.
Hoàng Kiệt khoát khoát tay, ý bảo hắn không cần nhiều lời nữa.
Dương Tứ tức giận nghiến răng, không dám phát tác trước mặt trưởng bối, hắn lạnh lùng lườm Lý Thất Dạ và xoay
người rời đi.
Từ đầu đến cuối, Lý Thất Dạ không mở mắt ra, hắn nằm đó giống như đang ngủ.
Nhìn thấy thần thái Lý Thất Dạ như vậy, Hoàng Kiệt lại nhìn Lưu Lôi Long,
vào lúc đó, Hoàng Kiệt đã bắt đầu tin tưởng lời của Lưu Lôi Long.
Thử nghĩ một chút, vừa rồi Dương Tứ quát một tiếng, không nói Lý Thất Dạ
chỉ là Phàm Thai Nhục Thân, những hài tử Lưu thôn đã bước vào Thiết Bì
Cường Thể còn sợ hãi, Lý Thất Dạ không bị ảnh hưởng chút nào, căn bản
không có việc gì, phách lực như vậy không phải một tu sĩ nhập môn bình
thường có khả năng có được.
Trong lúc xếp hàng, rốt cuộc bọn nhỏ Lưu thôn cũng leo lên cửa nam, trong cửa nam có trưởng bối Thần Huyền
tông phụ trách xác minh kiểm tra.
Trong cửa nam có tảng đá cực lớn, tảng đá này đặt ở cửa nam không khác gì ngọn núi nhỏ.
Tảng đá này điêu khắc Huyền Vũ, Huyền Vũ ngẩng đầu, linh xà quấn quanh, pho
tượng như thế giống các phiên bản thu nhỏ của Thần Huyền tông.
Chỉ có điều, trên giáp xác của pho tượng Huyền Vũ có khắc phù văn cổ xưa,
loại phù văn cổ xưa này không ai nhận ra, chỉ sợ trên dưới Thần Huyền
tông không tìm ra bao nhiêu người nhận ra phù văn.
Chính pho tượng như thế lại đặt ở nơi này, dường như nó đang thủ hộ cả Thần Huyền tông.
Sau khi leo lên cửa nam, Lý Thất Dạ đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra, hắn
nhìn pho tượng và cười cười, sau đó lại chậm rãi nhắm mắt lại.
Lúc này, đến phiên hài tử Lưu thôn xác minh, trên thực tế, cho dù đạo hạnh
hay xác minh thân thế, hài tử Lưu thôn đều không có vấn đề.
Dù
sao, bọn họ sinh ra trong Lưu thôn, hơn nữa còn do một tay Lưu Lôi Long
dạy dỗ, đã sớm trở thành đệ tử ngoại môn Thần Huyền tông.
- Lưu
sư huynh vẫn là thiên tài năm đó, dạy dỗ ra hài tử như thế, thật sự
không tệ, tuy tư chất không phải đặc biệt xuất chúng nhưng trụ cột đánh
rất vững chắc, hoàn toàn không kém gì đệ tử trong tông môn, những hài tử này tiềm lực rất lớn.
Cường giả phụ trách kiểm tra cùng thế hệ với Lưu Lôi Long, Hoàng Kiệt.
Năm đó Lưu Lôi Long chính là thiên tài đại danh đỉnh đỉnh, tuy hiện tại hắn không bằng năm đó nhưng nhân tình vẫn còn, huống chi hài tử Lưu thôn
nhập môn đã thương lượng thỏa đáng, cho dù có một ít hài tử không quá
quan, Thần Huyền tông cũng tuyển nhận, dù sao Lưu Lôi Long cũng đưa tới
cho Thần Huyền tông nhiều hạt giống tốt như thế, thu thêm vài người tư
chất không tốt cũng không sao.
Đối với chuyện này, cường giả phụ trách xác minh kiểm tra đã có chuẩn bị, cho nên nếu có hài tử không quá quan thì hắn cũng cho qua.
Thật không ngờ, một đám hài tử do Lưu Lôi Long đưa tới lại tốt như thế, cho nên, cường giả này cũng khen một tiếng.
- Cũng không phải công lao của ta, là bọn nhỏ cố gắng.
Lưu Lôi Long cười cười, hắn không muốn nói thêm cái gì.
Sau khi xác minh các hài tử, đến phiên Lý Thất Dạ, vị cường giả này nhìn Lý Thất Dạ, hắn vẫn ngồi trên kiệu mềm và nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn
không thấy gì cả.
- Còn thể thống gì.
Nhìn thấy Lý Thất
Dạ hiện tại cần người mang lên đây, vị cường giả này cau mày, hắn nhìn
sang Hoàng Kiệt và Lưu Lôi Long nhìn lại.
Lưu Lôi Long và Hoàng Kiệt đều lắc đầu, cường giả này không biết xảy ra chuyện gì.
- Tên gì, đến từ đâu?
Cường giả này xác minh đơn giản nhất.
- Lý Thất Dạ, Lưu thôn.
Lý Thất Dạ lười biếng nói, hoàn toàn có dáng vẻ thiếu gia, không quan tâm chuyện khác.
Tên cường giả này im lặng, hắn lần thứ nhất thấy có người sĩ diện như thế,
dù sao hắn tới đây bái sư cầu nghệ, không phải làm thiếu gia.
- Mới miễn cưỡng bước vào Phàm Thai Nhục Thân trung cảnh.
Cường giả này dò xét đạo hạnh của Lý Thất Dạ, hắn cau mày.
- Vậy thì không có tư cách bái nhập tông môn.
Lúc này có giọng nói vang lên, đó chính là Dương Tứ, hắn lại trở lại.
Xem ra, Dương Tứ nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, dù sao bị một phàm nhân
lãnh đạm, trong lòng hắn không có tư vị, cho nên hắn muốn thừa dịp này
đuổi đối phương ra khỏi Thần Huyền tông, Thần Huyền tông bọn họ không
tuyển nhận kẻ lười biếng như thế!
Dương Tứ lại xuất hiện làm cho Hoàng Kiệt và Lưu Lôi Long cau mày.