Sau khi Lý Thất Dạ gia nhập Thần Huyền tông, hắn cũng ở lại trong Thúy Điểu phong giống các đệ tử mới nhập môn khác.
Thúy Điểu phong chính là nơi Thần Huyền tông bồi dưỡng đệ tử mới, đại đa số
đệ tử nhập môn của Thần Huyền tông đều đi dạo trong Thúy Điểu phong,
cũng tu hành trong Thúy Điểu phong.
Nhưng được Lưu Lôi Long và Hoàng Kiệt an bài, Lý Thất Dạ sống một mình, hắn không ở chung với các đệ tử khác.
Dù sao Lưu Lôi Long biết rõ tính tình của Lý Thất Dạ, hắn không thích
người khác quấy rầy, cũng không thích bí mật khó giữ nếu nhiều người
biết, cho nên đặc biệt an bài Lý Thất Dạ sống một mình, hơn nữa hắn sống trong một ngọn núi, ngọn núi này rất bình thường nhưng lại không bị ai
quấy rầy.
Đương nhiên Thúy Điểu phong không chỉ có một ngọn núi, nó là một mạch trong năm mạch của Thần Huyền tông mà thôi, Thúy Điểu
phong chính là ngọn núi chính, trừ Thúy Điểu phong ra, có hơn trăm ngọn
núi nằm trong tầm quản lý của Thúy Điểu phong.
Lý Thất Dạ sống một mình một phong, yên tĩnh tự tại, cũng không có người quấy rầy, hắn thật sự rất thoải mái.
Sau khi tiến vào Thần Huyền tông, Lý Thất Dạ không nghe giảng bài tu đạo
như các đệ tử khác, hắn chỉ lưu lại trên ngọn núi của mình, trừ tu hành
công pháp của mình ra, hắn thường xuyên đi đọc tàng thư của Thần Huyền
tông.
Trên Thúy Điểu phong có rất nhiều tàng thư, mỗi ngày Lý
Thất Dạ đi mượn các loại sách về đọc, hắn xem vô số sách để tìm hiểu tin tức, đương nhiên, ít nhất rất nhiều đệ tử Thần Huyền tông cho rằng Lý
Thất Dạ đọc sách để giải trí.
Bởi vì Lý Thất Dạ kích phát mười
ba khối lập phương sáng lên, đạt được Tiên Cổ Cửu Pháp cường đại nhất
Thần Huyền tông, việc này cũng làm hắn trở thành danh nhân trong Thần
Huyền tông, tất cả đệ tử Thần Huyền tông, cho dù mới nhập môn hay trưởng bối đều biết nhân vật số má như Lý Thất Dạ.
Làm cho Lý Thất Dạ
nổi danh là, hắn không chỉ kích phát mười ba khối lập phương, đạt được
Tiên Cổ Cửu Pháp, gần đây Lý Thất Dạ cả ngày không đi nghe giảng đạo,
không đi tu hành, hắn lười biếng nổi danh khắp Thần Huyền tông, hơn nữa
mỗi ngày hắn đều đi mượn sách giải trí, trong mắt các đệ tử khác, hắn
chính là người làm việc không đàng hoàng, không ít đệ tử Thần Huyền tông chỉ trỏ và nghị luận về hắn.
Bởi vì Lý Thất Dạ không bái nhập
làm môn hạ của trưởng bối nào, hơn nữa có đám người Lưu Lôi Long, Hoàng
Kiệt can thiệp, cường giả phụ trách thụ đạo của Thúy Điểu phong cũng
nhắm một mắt, mở một mắt với việc Lý Thất Dạ không đi nghe giảng bài.
Trọng yếu nhất là, Lý Thất Dạ là đệ tử tư chất ba phàm, cũng không có cường
giả nào tình nguyện thu hắn làm đệ tử, dù sao, đệ tử như thế dạy bảo thế nào cũng có hạn, khó có thể thành tài, không ít cường giả đều không
muốn bị đệ tử như vậy làm xấu thanh danh.
Đương nhiên, đối với
những thị phi đang vây quanh mình, Lý Thất Dạ không quan tâm, hắn không
đặt trong lòng, hắn dùng nhiều thời gian đọc tàng thư của Thần Huyền
tông, hắn xem tất cả sách vở, liên quan đến lịch sử Bát Hoang, các loại
ghi chép thần thoại của Bát Hoang…
Đương nhiên, đây là sách giải trí, đối với tu sĩ bình thường mà nói, đây là việc không đáng nhắc tới, không có bao nhiêu đệ tử nguyện ý lãng phí thời gian quý giá của mình
vào những sách như vậy, dù sao, đối với tu sĩ mà nói, tu đạo thứ nhất,
chuyện khác đều đứng sang một bên.
Nhưng đối với Lý Thất Dạ mà
nói, việc này không giống, cái gọi là sách giải trí, cái gọi là một ít
thần thoại, hắn có thể suy đoán ra chân tướng, hắn có thể từ các ghi
chép này đoán ra xuất thân, chân căn của Đạo Quân, cũng có thể suy luận
ra chân tướng sau lưng những cấm khu sinh mệnh kia...
Những suy
đoán này đều ẩn chứa trong ghi chép bình thường, đây không phải việc đệ
tử bình thường biết được, cũng chỉ có tồn tại như Lý Thất Dạ mới có thể
làm được.
Tàng thư của Thần Huyền tông thập phần phong phú, thậm chí có thể nói, rất nhiều sách vở đều truyền thừa từ kỷ nguyên Cửu
giới, kể từ đó, thông qua rất nhiều tàng thư, Lý Thất Dạ cũng hiểu rõ về kỷ nguyên Cửu giới và kỷ nguyên Bát Hoang.
Ngày hôm nay, Lý
Thất Dạ lại đi tới Tàng Kinh Các trên Thúy Điểu phong, năm đại phong của Thần Huyền tông đều có Tàng Kinh Các của mình. Mà Thúy Điểu phong là
ngọn núi cho đệ tử nhập môn ở lại, tuy có một ít công pháp nhập môn
nhưng sách vở ở đây chỉ giải trí mà thôi, Tàng Kinh Các Thúy Điểu phong
là nơi cất chứa nhiều nhất.
Lúc Lý Thất Dạ xuất hiện ở bên ngoài Tàng Kinh Các lần nữa, lúc này có không ít đệ tử nhìn thấy.
- Nhìn kìa, đó là Lý Thất Dạ.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ xuất hiện, có đệ tử nói thầm một tiếng.
Rất nhiều đệ tử cũng biết Lý Thất Dạ là khách quen của Tàng Kinh Các, nhưng mỗi lần hắn tới đều mượn sách giải trí mà thôi, cũng không xem công
pháp gì, trong mắt đệ tử Thần Huyền tông thì hắn đã biến thành kẻ khác
người.
- Đáng tiếc ‘ Tiên Cổ Cửu Pháp ’ lại rơi vào tay kẻ như thế, thật sự không có thiên lý.
Mỗi lần nhìn thấy Lý Thất Dạ đến mượn sách giải trí, cũng không có đi tu
luyện, cũng không đi mượn đọc một ít công pháp tu luyện, việc này làm
không ít đệ tử Thần Huyền tông ghen ghét, cũng hận ngứa răng.
Thử nghĩ xem, Tiên Cổ Cửu Pháp chính là công pháp cường đại nhất Thần Huyền tông, cho dù đệ tử nào có được đều dốc sức liều mạng tu luyện, cho dù
hiện tại không thể tu luyện, chờ mình cường đại tu luyện cũng không
muộn, dù sao, công pháp vô địch như vậy, trong toàn bộ Thần Huyền tông,
trừ Lý Thất Dạ thì chỉ Thiên Thủ Bồ Vương có được.
Lý Thất Dạ có được Tiên Cổ Cửu Pháp lại ngâm mình trong các loại
sách giải trí, tất
cả mọi người cho rằng hắn không có tâm tư tu luyện, như vậy chẳng khác
gì phá hoại của trời, quả thật đang lãng phí Tiên Cổ Cửu Pháp.
- Hắn cũng tự hiểu lấy mình.
Cũng có đệ tử lớn tuổi khinh thường và cười nói:
- Chỉ bằng tư chất ba phàm, hắn tu luyện cả đời cũng không tu luyện ra
cái gì, nói không chừng hắn còn không hiểu Tiên Cổ Cửu Pháp viết cái gì, cho nên hắn dứt khoát hết hy vọng, thanh thản ổn định làm cá ướp muối,
chỉ cần làm phế vật là đủ rồi.
- Hắn là người kích phát mười ba
khối lập phương đấy, còn nhiều hơn Thiên Nguyệt sư tỷ, làm sao có thể là kẻ không muốn phát triển chứ?
Cũng có một ít đệ tử tiếc hận vì Lý Thất Dạ.
Dù sao, Lý Thất Dạ kích phát mười ba khối lập phương, có thể nói hắn đã
sáng tạo kỳ tích trong Thần Huyền tông, vượt xa thiên tài Cung Thiên
Nguyệt.
Có thể sáng tạo ra kỳ tích như thế, đổi lại bất cứ đệ
tử nào, sau khi bái nhập tông môn đều cố gắng tu luyện, cố gắng bò lên
trở thành đệ tử cường đại nhất Thần Huyền tông.
Nhưng Lý Thất Dạ sáng tạo ra kỳ tích như thế thì ngược lại, mỗi ngày không đi nghe giảng bài, chưa từng hỏi các lão sư về chương trình học, càng đừng nói có ai
thấy hắn tu luyện qua.
Có một ít đệ tử muốn tát hắn một cái, thậm chí muốn đạp hắn để leo lên cao.
Nhưng Lý Thất Dạ tới lui một mình, hắn không làm quen với ai, cho nên cũng không ai có thể làm gì được hắn.
- Phi!
Trong Thần Huyền tông có không ít đệ tử sùng bái Cung Thiên Nguyệt, Cung
Thiên Nguyệt không chỉ thiên tài hơn người, hơn nữa còn là nữ tử xinh
đẹp vô song, không biết có bao nhiêu đệ tử Thần Huyền tông ái mộ nàng.
Bây giờ có người so sánh phế vật như Lý Thất Dạ với Cung Thiên Nguyệt, thậm chí nói shắn còn tốt hơn cả Cung Thiên Nguyệt, việc này làm không ít đệ tử phản cảm.
- Phế vật như thế làm sao có thể so sánh với Cung
sư tỷ, sao hắn không dùng nước tiểu soi mặt, hắn là cái gì chứ? Không
nên so sánh với Cung sư tỷ, hắn chỉ là phế vật trong phế vật mà thôi.
Có đệ tử sùng bái Cung Thiên Nguyệt lên tiếng.
- Nhưng hắn kích phát mười ba khối lập phương, Cung sư tỷ kích phát năm khối lập phương mà thôi.
Cũng có đệ tử cảm thấy Lý Thất Dạ sáng tạo kỳ tích như vậy, đây chính là việc khó lường.
- Hừ, hắn có vận khí tốt mà thôi, vận khí tốt, hắn là một tên Phàm Thai
Nhục Thân, tư chất ba phàm, ngươi cho rằng hắn có thực lực kích phát
mười ba khối lập phương sao? Đây là chuyện không có khả năng, hắn có vận khí tốt mà thôi.
Đệ tử sùng bái Cung Thiên Nguyệt không ngừng mắng chửi Lý Thất Dạ.
Đối với cách nói này, cho dù đệ tử cảm thấy Lý Thất Dạ kích phát mười ba khối lập phương là kỳ tích cũng im lặng.
Đúng thế, trong Thần Huyền tông không có bao nhiêu người cho rằng Lý Thất Dạ thực sự kích phát mười ba khối lập phương, trong mắt của bọn họ, Lý
Thất Dạ có thể kích phát mười ba khối lập phương là may mắn mà thôi.
Dù sao, Cung Thiên Nguyệt có được Tiên Thiên chân mệnh chỉ kích phát năm khối lập phương mà thôi.
Đối với các lời nói xem thường và giễu cợt, Lý Thất Dạ không quan tâm.
Đi tới trước Tàng Kinh Các, nơi này có một pho tượng cao lớn, không biết
pho tượng dùng chất liệu gì tạo thành, toàn thân đen nhánh và cho người
ta cảm giác lạnh buốt.
Pho tượng kia điêu khắc một người, người
này chân đạp một con Huyền Vũ như muốn bay lên trời, hắn tỏa ra khí chất bao trùm thiên hạ, quét ngang tám phương cảm giác đạp lên lưng Huyền Vũ giống như chúa tể một phương, bất cứ sinh linh nào cũng phải thần phục
hắn, chính bởi vì người này có khí chất vô song như vậy, cho nên mới có thể chân đạp Huyền Vũ mà đi.
Chính bởi vì pho tượng có khí
chất thiên hạ vô song, mỗi lần đệ tử Thần Huyền tông đi tới nơi này đều
yên tĩnh một chút, cũng không dám nói lớn tiếng.
Mỗi lần đi qua pho tượng, Lý Thất Dạ cười cười, bởi vì pho tượng này ẩn chứa ý tứ rất thú vị, hắn thật sự muốn cười.
Cho nên, thời điểm hắn đi ngang qua pho tượng, Lý Thất Dạ đều dừng bước
nhìn pho tượng, không thể không thừa nhận người tạo ra rất cố tình, cũng tốn hao không ít tâm tư.
- Pho tượng này do tổ sư lập ra.
Thời điểm Lý Thất Dạ dừng bước nhìn pho tượng, một đệ tử Thần Huyền tông đi tới, hắn nói nhỏ với Lý Thất Dạ.
Đệ tử này tuổi tác không lớn, trên đầu có hai cái sừng.