Đế Bá

Ngân Giáp Chiến Khu


trước sau

Nhìn bóng lưng Lý Thất Dạ, không chỉ Lỗ Đạo Ngụy ngây ngốc, các đệ tử Thần Huyền tông khác đều ngây ngốc.

Trong hàng đệ tử Thúy Điểu phong thế hệ này, không có nhiều người nguyện ý khiêu chiến Dương Tứ, càng đừng nói đệ tử thực lực yếu hơn Dương Tứ, không có kẻ nào dám đi khiêu chiến Dương Tứ.

Trong giới tu sĩ, chênh lệch một cảnh giới đã là khoảng cách cực lớn, thậm chí có thể nói là cái hào rộng không cách nào vượt qua, kém một cảnh giới không có thiên phú đặc thù hoặc trân bảo tuyệt thế vô song, căn bản không cách nào vượt qua cái hào rộng đó.

Đối với tu sĩ mà nói, vượt qua một cảnh giới đi khiêu chiến địch nhân mạnh hơn mình, đây là hành vi tự tìm đường chết.

Nhưng Lý Thất Dạ lại kém Dương Tứ hai cảnh giới, hai người bọn họ chênh lệch cực kỳ to lớn, cái hào rộng như vậy, cơ bản không cách nào đền bù.

Nhưng hiện tại Lý Thất Dạ lại đi khiêu chiến Dương Tứ, một đệ tử Phàm Thai Nhục Thân đi khiêu chiến một đệ tử Ngân Giáp Chiến Khu, các đệ tử có mặt ở nơi này cảm thấy buồn cười.

Nhưng việc này không buồn cười chút nào, Lý Thất Dạ thật sự khiêu chiến Dương Tứ trước mặt mọi người, lại còn dõng dạc nói muốn trảm Dương Tứ.

- Ai trảm ai?

Có đệ tử cảm thấy Lý Thất Dạ bị điên rồi, hắn lắc đầu, nói:

- Tiểu tử này bị điên, một Phàm Thai Nhục Thân cũng dám dõng dạc như vậy, cho dù hắn tu luyện thêm mười năm cũng không thể trảm Ngân Giáp Chiến Khu.

- Không biết sống chết, còn muốn vượt cấp khiêu chiến Dương sư huynh, hắn đã chán sống.

Một đệ tử khác cười lạnh, hắn khinh thường nói một câu.

- Ha ha, ha ha, ha...

Liền Dương Tứ ngây người một lúc, sau đó hắn phục hồi tinh thần lại và cười to.

Hắn thật không ngờ Lý Thất Dạ lạiờ khiêu chiến chính mình, còn dám dõng dạc nói muốn trảm hắn, trong lòng hắn sinh ra lửa giận ngập trời.

- Ha ha, ha ha, ha ha, trảm ta.

Dương Tứ giận quá hóa cười, hắn dù gì cũng có thực lực Ngân Giáp Chiến Khu, hôm nay lại bị Lý Thất Dạ nói muốn trảm hắn trước mặt mọi người, hơn nữa, Lý Thất Dạ chỉ là một Phàm Thai Nhục Thân mà thôi, không đáng giá được nhắc tới.

Bị đệ tử yếu kém như vậy xem thường trước mặt nhiều người, Dương Tứ không giận hay sao? Việc này chính là sỉ nhục hắn.

Dương Tứ cười to, nói:

- Hôm nay, ta muốn xem kỳ tích, nhìn xem một Phàm Thai Nhục Thân dựa vào cái gì vượt qua hai cảnh giới trảm ta.

- Sư huynh, hảo hảo giáo huấn gia hỏa không biết trời cao đất rộng này một chút.

Một đệ tử bên cạnh cười nói.

- Sư huynh, dạy hắn cách làm người, cho hắn biết Thần Huyền tông chúng ta là nơi có phân tôn ti, chớ có làm càn, sau này hắn phải kẹp đuôi làm người mà sống.

Tại Thúy Điểu phong có không ít đệ tử có giao tình không cạn với Dương Tứ, cho nên, vào lúc này không ít đệ tử đều đứng về phía Dương Tứ, cũng cổ động Dương Tứ.

- Nhanh lên, đừng lề mề, trảm ngươi, ta vội vàng quay về đọc sách.

Lúc này Lý Thất Dạ đứng bên ngoài Tàng Kinh Các, hắn đứng chắp tay và hời hợt nói ra.

Vào lúc đó, đã có không ít đệ tử Thúy Điểu phong nghe tin chạy tới, rất nhiều đệ tử đều chạy đến xem náo nhiệt.

Mọi người vừa nghe Lý Thất Dạ một đệ tử Phàm Thai Nhục Thân muốn khiêu chiến Dương Tứ, lại dõng dạc nói muốn trảm Dương Tứ, mọi người đều chê cười và xem thường.

Cho nên, đệ tử chạy đến xem náo nhiệt, bọn họ muốn xem Lý Thất Dạ không may như thế nào, bọn họ muốn nhìn Dương Tứ giáo huấn kẻ không biết trời cao đất rộng như Lý Thất Dạ thế nào.

Ánh mắt Dương Tứ lạnh lùng, sát ý lạnh lẽo bộc phát:

- Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào, hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết tư vị sống không bằng chết!

Nói xong, hắn đi ra bên ngoài.

Dương Tứ vốn muốn gây phiền toái cho Lý Thất Dạ, muốn từ trên người Lý Thất Dạ mò ra tin tức hữu dụng nào đó, hiện tại tốt rồi, Lý Thất Dạ vậy mà không biết trời cao đất rộng, ngược lại khiêu khích hắn, đối với hắn mà nói, đây chính là cơ hội tốt trời ban, cho dù hắn không giết Lý Thất Dạ cũng sẽ tra tấn Lý Thất Dạ một phen, muốn hắn vĩnh viễn không cách nào ngẩng đầu lên được.

- Đánh thật sao?

Ra khỏi Tàng Kinh Các, đã có rất nhiều đệ tử vây quanh hai người bọn họ ba vòng trong ba vòng ngoài, có đệ tử nhìn thấy Dương Tứ đi tới, bọn họ nói thầm với nhau.

- Còn có thể có giả sao?

Có đệ tử lớn tuổi lắc đầu, nói:

- Ai bảo họ Lý miệng tiện như vậy, hắn dám đi khiêu chiến Dương sư huynh, không biết sống chết, Dương sư huynh có thực lực đứng trong tốp mười Thúy Điểu phong chúng ta, hắn chỉ là đệ tử mới nhập môn, chỉ có thực lực Phàm Thai Nhục Thân mà thôi, hắn lại không hiểu tôn ti khiêu chiến sư huynh, tự đòi mất mặt.

- Tâm tình của hắn đang bành trướng, thời điểm nhập môn, vận khí tốt đạt được Tiên Cổ Cửu Pháp nên cho rằng mình là tuyệt thế thiên tài, là nhân kiệt, hắn cho rằng kỳ tích sẽ chiếu hắn mãi sao. Hắc, lúc này hắn thật ngu ngốc, Dương sư huynh ra tay tuyệt đối sẽ không lưu tình.

Cũng có không ít đệ tử cảm thấy hả hê.

Bên trong Thúy Điểu phong, không có người nào có giao tình với Lý Thất Dạ, ngược lại, Lý Thất Dạ kích sáng mười ba khối lập phương, đạt được Tiên Cổ Cửu Pháp, rất nhiều đệ tử Thần Huyền tông cho rằng Lý Thất Dạ vận khí quá tốt, từ đó trong nội tâm bọn họ sinh ra ghen ghét.

Hiện tại Lý Thất Dạ sắp gặp rủi ro, đương nhiên sẽ làm cho các đệ tử này cảm thấy dễ chịu.

Lúc này Dương Tứ đi tới, hắn đứng trước mặt Lý Thất Dạ, nhìn Lý Thất Dạ, hắn cười nói:

- Ngươi muốn có kết cục như thế nào? Là ta đánh ngươi gục xuống, sau đó giẫm nát xương cốt của ngươi hay một cước dẫm mặt của
ngươi nhẽo nhoẹt?

Nói đến đây, Dương Tứ bộc phát sát cơ, ban đầu hắn không muốn giết Lý Thất Dạ, nhưng hiện tại nhìn thấy vẻ mặt như tính trước của Lý Thất Dạ, hắn đã muốn giết Lý Thất Dạ, bởi vì hắn không thích nhìn thấy dáng vẻ nắm tất cả trong lòng bàn tay của Lý Thất Dạ.

- Không, phải nói ngươi có di ngôn nào hay không?

Lý Thất Dạ nói:

- Nhân lúc ngươi còn sống, có di ngôn gì thì nói đi.

- Ha ha, ha ha, ha ha, hỏi ta có di ngôn gì hay không?

Dương Tứ giận quá hóa cười, hắn cười lớn tiếng, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, khinh thường nói một câu:

- Ngươi thật sự cho rằng mình có thể trảm ta? Ngươi có thể làm được hay sao? Ngươi thật sự cho rằng mình là đại thiếu gia sao? Ngươi chỉ là phế vật ba phàm tới từ tiểu sơn thôn, chẳng qua là con kiến không có ý nghĩa mà thôi.

Đệ tử khác cũng cảm thấy Lý Thất Dạ không biết tự lượng sức mình, hắn quá cuồng vọng vô tri.

- Phàm Thai Nhục Thân cũng muốn trảm Ngân Giáp Chiến Khu, hắn chưa tỉnh ngủ hay sao, hay hắn đang nằm mộng.

Có đệ tử lạnh lùng cười nói một câu.

- Hãy chờ xem, hăn sẽ tỉnh ngộ nhanh chóng, chờ lúc hắn tỉnh ngộ thì muộn rồi, hắn sẽ trả giá cực đắt.

Đệ tử khác đều chờ đợi chê cười Lý Thất Dạ.

Một Phàm Thai Nhục Thân dám khiêu chiến Ngân Giáp Chiến Khu, đây là hành vi tự tìm đường chết, chán sống.

- Nếu ngươi không có di ngôn nào, vậy thì ra tay đi.

Lý Thất Dạ cũng tùy ý, hắn nói.

Nhìn dáng vẻ như tính trước của Lý Thất Dạ, Dương Tứ hiện tại đã muốn giẫm nát gương mặt Lý Thất Dạ, trong mắt hắn, gương mặt của Lý Thất Dạ quá chướng mắt, quá vô sỉ.

- Bảo ta ra tay?

Dương Tứ cười to nói:

- Có phải ngươi có ý định nhường ta ba chiêu? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Là đệ nhất thiên tài sao? Thật cho rằng mình là đứa con của kỳ tích? Cũng dám khoác lác như vậy!

Lúc này, Dương Tứ giận tới mức cực điểm, trong nội tâm bộc phát lửa giận hừng hực, nhưng hắn là một Ngân Giáp Chiến Khu, dùng thực lực của hắn có thể một tát đánh Phàm Thai Nhục Thân như Lý Thất Dạ thành thịt vụn.

Hiện tại Lý Thất Dạ nói khoác như thế, còn bảo hắn xuất thủ trước, hình như hắn cao hơn Lý Thất Dạ hai cảnh giới, trong mắt Lý Thất Dạ lại không có chút ý nghĩa gì, bị Lý Thất Dạ xem thường như vậy, nội tâm Dương Tứ tức giận không kiềm nén được.

- Không biết sống chết thứ!

Đệ tử khác nghe Lý Thất Dạ bảo Dương Tứ xuất thủ trước, bọn họ bật cười, rất nhiều đệ tử đều khinh thường nhìn Lý Thất Dạ, trong mắt bọn họ xem ra, Lý Thất Dạ là kẻ không biết sống chết, hơn nữa đang xem hài kịch, sắp chết đến nơi lại còn không biết.

Ngay cả Lỗ Đạo Ngụy cũng cười khổ, hắn cũng bất lực, ngay từ đầu hắn đã kéo Lý Thất Dạ rời đi, nhưng Lý Thất Dạ lại không rời đi.

Hiện tại chuyện này đã tới mức không thể vãn hồi, còn nhục nhã Dương Tứ như thế, phát triển tới mức này, đã không ai có thể cứu được Lý Thất Dạ.

- Ra tay đi.

Lý Thất Dạ lười nhìn Dương Tứ, hắn nói.

- Tốt, nếu ngươi muốn chết như vậy thì ta thành toàn cho ngươi!

Ánh mắt Dương Tứ lộ ra sát cơ lạnh lùng:

- Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là chết thống khổ!

Vừa dứt lời, hỗn độn chân khí trên người Dương Tứ tuôn ra, âm thanh ông ông vang lên, chỉ trong nháy mắt, hỗn độn chân khí bám vào trên người Dương Tứ, toàn thân hắn tỏa ra ánh sáng óng ánh giống như mặc một bộ giáp màu bạc trên người.

Ngân Giáp Chiến Khu, đây là cảnh giới tu hành của Dương Tứ, cảnh giới Ngân Giáp Chiến Khu có thể hoá thành khí khải, từ đó phòng ngự của cơ thể tăng lên rất mạnh.

Dùng Ngân Giáp Chiến Khu mà nói, binh khí bình thường, đặc biệt là thiết khí của phàm nhân không thể tổn thương tới hắn, cho dù nhiều binh khí phàm nhân hơn nữa, bất kể chém giết như thế nào, Dương Tứ đứng bất động cũng không thể tổn thương đến hắn.

Thậm chí có thể nói, trong binh khí Hoàng giai, Dương Tứ trong trạng thái hiện tại, binh khí Hoàng giai rất khó chém giết hắn, trừ phi đối thủ còn mạnh hơn hắn.

- Ngân Giáp Chiến Khu trung cảnh.

Nhìn thấy ngân quang lóng lánh trên người Dương Tứ trên, áo giáp nặng nề và khí phách, không ít đệ tử hô lên một tiếng.

Tuy Dương Tứ chưa tính là thiên tài, nhưng thiên phú của hắn rất không tồi, với tư cách đệ tử trẻ tuổi, trẻ tuổi như vậy đã đạt tới Ngân Giáp Chiến Khu trung cảnh, hắn thật sự rất cường đại.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện