Lưu Lôi Long phục hồi tinh thần lại, hắn nói:
- Đúng, đúng, đúng là như thế, kính xin thiếu gia chỉ điểm.
Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, sau đó hắn nhìn nước sông chảy xiết, nói:
- Học Vương Bát Quyền đi, Vương Bát Quyền là đủ.
- Vương Bát Quyền!
Lưu Lôi Long và Hoàng Kiệt vừa nghe lời này thì há hốc mồm, bọn họ ngơ ngác, nói:
- Học Vương Bát Quyền?
Vào lúc này, không chỉ có Hoàng Kiệt, Lưu Lôi Long cũng cho rằng mình nghe lầm.
- Đúng, Vương Bát Quyền. Lý Thất Dạ y nguyên nhìn xem lao nhanh nước sông, nói:
- Thần Huyền tông có một môn Vương Bát Quyền, các ngươi không phải không biết chứ?
Lưu Lôi Long và Hoàng Kiệt nhìn nhau, cuối cùng, bọn họ há hốc mồm, Vương Bát Quyền, cái tên này vốn không dễ nghe.
Cuối cùng, Lưu Lôi Long cười khan một tiếng, thần thái xấu hổ, nói:
- Này, này, ta biết rõ, Huyền Vũ quyền, đó là một bộ quyền pháp nhập môn của Thần Huyền tông chúng ta.
- Cái gì Huyền Vũ quyền.
Lý Thất Dạ bật cười, lắc đầu, nói:
- Vương Bát Quyền chính là Vương Bát Quyền, không cần tô điểm nó cho đẹp. Chẳng lẽ các ngươi đổi tên cho nó thành ‘ Huyền Vũ quyền ’ thì nó là vô địch hay sao? Uy lực của nó càng cường đại hơn sao?
Vừa nghe thấy lời này, Lưu Lôi Long và Hoàng Kiệt cảm thấy xấu hổ.
Vương Bát Quyền, Thần Huyền tông bọn họ thật sự có quyền pháp như thế, đây đã là công pháp nhập môn thô thiển cấp thấp nhất của Thần Huyền tông, nó
là một môn quyền pháp Hoàng giai hạ phẩm, thậm chí có một ít người cho
rằng, Vương Bát Quyền này còn chưa đạt tới Hoàng giai hạ phẩm.
Bởi vì Vương Bát Quyền chỉ có ba động tác, cũng có người nói nó là ba chiêu, đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn được nữa.
Rất nhiều người Thần Huyền tông cho rằng, ba động tác của Vương Bát Quyền
còn không tính là chiêu thức, bởi vì nó thập phần đơn giản, ba động tác
giống như lão nhân của phàm nhân xuất quyền, không chỉ động tác chậm
chạp, hơn nữa thi triển mềm mại vô lực.
Ba động tác của Vương Bát Quyền đơn giản như thế, không nói đệ tử Thần Huyền tông khác, cho dù là đệ tử nhập môn cũng không đặt vào trong mắt.
Bởi vì ba động tác của Vương Bát Quyền quá mềm yếu, không nói bọn họ là tu sĩ, cho dù là
phàm nhân bình thường cũng có thể đánh người học Vương Bát Quyền hoa rơi nước chảy.
Vương Bát Quyền giống như lão nhân đang thư giãn thân thể, đối với tu sĩ mà nói, nó có chỗ lợi gì? Không có tác dụng sao? Đối với quyền pháp kém như thế, có người nào muốn học?
Không nói đệ tử Thần Huyền tông, cho dù là phàm nhân cũng không luyện nó, huống chi, ba chữ Vương Bát Quyền quá khó nghe.
Cũng chính bởi vì ba chữ Vương Bát Quyền quá khó nghe, cho nên về sau có
người Thần Huyền tông đổi nó thành Huyền Vũ quyền, mặc dù sửa cái tên
nhưng không có ai học nó.
Đối với đệ tử Thần Huyền tông mà nói, học Vương Bát Quyền còn không bằng không học.
Hiện tại Lý Thất Dạ bảo hài tử Lưu thôn đi học Vương Bát Quyền, đám người
Lưu Lôi Long và Hoàng Kiệt đều há hốc mồm, bọn họ còn tưởng rằng Lý Thất Dạ đưa ra đề nghị kinh thiên nào đó.
Phải biết rằng, tại Thần Huyền tông, đã sớm không còn đệ tử đi tu luyện Vương Bát Quyền, mọi người chẳng thèm quan tâm tới nó.
- Thật sự phải tu hành Vương Bát Quyền sao?
Lưu Lôi Long ngơ ngác, hắn hỏi một cách yếu ớt, vào lúc này, hắn đã do dự,
dù sao việc này quan hệ tới tương lai của hơn mười hài tử Lưu thôn.
- Vì cái gì không học?
Lý Thất Dạ nhìn Lưu Lôi Long, hắn nói:
- Đây vốn là quyền pháp không tồi, chỉ có ba động tác nhưng ẩn chứa tất cả tinh túy của con rùa trong đó.
- Nó chính là con rùa.
Hoàng Kiệt nói thầm.
- Tổ sư các ngươi là cái gì?
Lý Thất Dạ nhìn Hoàng Kiệt.
Hoàng Kiệt xấu hổ cười cười, hắn nói:
- Tổ sư chúng ta là Huyền Vũ, lão nhân gia có được huyết thống thần thú
vô thượng, đã từng là một trong các đại yêu cường đại nhất.
- Huyền Vũ!
Lý Thất Dạ cười lớn, nói:
- Người đời sau đều thích thiếp vàng lên mặt của mình. Không phủ nhận, tổ sư các ngươi đạt được một phen tạo hóa, sau khi hắn đạt tới mức độ nhất định thì biến hóa như cá chép vượt long môn, có được một ít huyết thống Huyền Vũ, nhưng con rùa cuối cùng chính là con rùa, đây là chân thân
cũng là gốc rễ của hắn.
- Đừng, chớ nói lung tung!
Lưu Lôi Long nghe thấy Lý Thất Dạ nói thế lại sợ hãi kêu lên một tiếng, hắn sợ tới mức muốn che miệng Lý Thất Dạ.
Hoàng Kiệt sợ hãi nhảy dựng lên, hắn vội vàng nhìn chung quanh, phát hiện bốn phía không người, lúc này hắn mới thở ra một hơi.
- Không nên nói lời này lung tung.
Hoàng Kiệt hoảng hốt nói:
- Tổ sư chính là thần thú Huyền Vũ, nếu có người nào nghe thấy, đó là
khinh nhờn tổ sư, chính là tội lớn, không ai có thể giữ được ngươi.
Lý Thất Dạ nói như vậy đã dọa Lưu Lôi Long và Hoàng Kiệt sợ hãi không nhẹ, dù sao, tại Thần Huyền tông, tổ sư Huyền Vũ của bọn họ chính là tồn tại chí cao vô, có địa vị không thể thay thế tỏng lòng các đệ tử.
Đệ tử nhiều thế hệ của Thần Huyền tông đều biết, tổ sư bọn họ chính là một đầu thần thú Huyền Vũ.
Hiện tại Lý Thất Dạ nói tổ sư chỉ là con rùa, lời này bị đệ tử Thần Huyền
tông nghe được chính là sỉ nhục Thần Huyền tông, là khinh nhờn tổ sư
Thần Huyền tông, cũng là tội lớn!
- Chuyện này có gì mà ngạc nhiên.
Lý Thất Dạ cười cười, nói:
- Con rùa chính là con rùa, không cần tô son trát phấn thành thần thú,
lại nói, chúng sinh đều phàm phẩm, con rùa thành yêu thì có gì mất mặt.
- Tiểu tổ tông, cầu ngươi bớt nói lại.
Lưu Lôi Long sợ Lý Thất Dạ không nhẹ, hắn vội vàng năn nỉ.
Vào lúc này, Hoàng Kiệt đang hãi hùng khiếp vía, may mắn chung quanh không có những người khác, lúc này hắn thở ra một hơi.
Lý Thất Dạ cười cười, nói:
- Luyện mãi thành
thép, đại đạo chính là như thế, Vương Bát Quyền cũng
tốt, Huyền Vũ quyền cũng được, chỉ cần ngươi biết rõ ảo diệu và tinh túy thì có thể nắm giữ đại đạo.
Không bàn tới tổ sư của bọn họ, hai
người Lưu Lôi Long và Hoàng Kiệt thở ra một hơi, sau đó bọn họ phục hồi
tinh thần lại, lại cẩn thận suy nghĩ lời của Lý Thất Dạ.
- Vương Bát Quyền là nội tình của tổ sư các ngươi.
Thời điểm Lưu Lôi Long và Hoàng Kiệt đang suy nghĩ, Lý Thất Dạ nhìn bọn họ và nói:
- Về sau luyện nhiều vào.
- Là thật sao?
Lưu Lôi Long và Hoàng Kiệt ngây ngốc, trong ấn tượng của bọn họ, Thần Huyền tông có được Vương Bát Quyền từ lâu, nhưng Vương Bát Quyền xuất xứ từ
đâu thì không có ghi lại.
- Không thể giả được.
Lý Thất Dạ cười nói.
Vương Bát Quyền, nó đúng là công pháp do tổ sư Thần Huyền tông sáng chế, nói
là hắn sáng chế, không bằng nói đây là bản năng truyền thừa của hắn.
Lý Thất Dạ nói đúng, tổ sư Thần Huyền tông chính là một con rùa, con rùa
sinh ra biết duỗi đầu co chân, lưng vác mai rùa, cho nên đây đều là bản năng.
Chỉ có điều, về sau con rùa này dần dần thông linh, hắn
bắt đầu tu luyện các động tác của mình, chỉ có điều, vào khi đó hắn
không có minh sư chỉ điểm, cho nên động tác này rất hỗn tạp và thô
thiển.
Về sau con rùa đạt được đại tiên chỉ điểm, cũng giản giải
tinh túy của mỗi động tác, chậm rãi hình thành một bộ công pháp này, cho nên đã đặt tên là Vương Bát Quyền.
Chỉ có điều, thời đại quá xa
xôi, một ít sư tổ Thần Huyền tông không muốn bàn về việc này, dù sao, tổ sư bọn họ là con rùa thành đạo, việc này nghe không vinh quang cho nên
chậm rãi đã biến thành thần thú Huyền Vũ.
Về phần công pháp
Vương Bát Quyền cũng dần dần bị lãng quên, đệ tử Thần Huyền tông đời sau không còn ai tu hành công pháp đó nữa.
- Đây là thật sao?
Lúc này Lưu Lôi Long cũng không phải rất khẳng định.
Dù sao, Vương Bát Quyền quá mức đơn giản, bỏ đi cái tên thì nó chỉ có ba động tác, thật sự có được hay không?
- Nam Ly Tâm Pháp là tâm pháp gì? Thoát thai từ Vạn Vật Tâm Pháp, vạn vật đều là pháp, con rùa cũng tốt, tiểu ô quy cũng được, luyện mãi thành
thép, chỉ cần tu luyện thì con rùa cũng có thể trở thành Huyền Vũ!
Lý Thất Dạ nói:
- Đại đạo còn như thế, tổ sư các ngươi là Huyền Vũ, tu luyện công pháp bổn nguyên nhất, còn có kẻ nào tốt hơn hắn hay sao?
Nghe Lý Thất Dạ nói cả buổi, Lưu Lôi Long cũng động tâm, Hoàng Kiệt lại do dự.
Mặc dù nói, lại để cho Hài tử Lưu thôn đi tu luyện Vương Bát Quyền, này
không chỉ có là lại để cho Lưu Lôi Long cảm thấy kỳ quái, chính là Hoàng Kiệt đều không đồng ý, nhưng, cẩn thận thưởng thức Lý Thất Dạ lời nói,
đây cũng là đại có đạo lý.
- Một tiểu vương bát không tác dụng
gì, nhưng vài chục tiểu vương bát thì sao? Hơn nữa vài chục tiểu vương
bát này sẽ dần dần lớn lên.
Lý Thất Dạ nói:
- Ngươi nghĩ
xem, con rùa lưng cõng một thân giáp xác cứng bao nhiêu, giáp xác một
con rùa có lẽ có hạn, nhưng hơn mười thì thế nào? Hơn mười giáp xác con
rùa chồng chất với nhau, ngươi cảm thấy nó cững bao nhiêu?
Nghe đạo lý như thế, Lưu Lôi Long và Hoàng Kiệt ngây ngốc.
- Nếu như con rùa biến thành Huyền Vũ thì thế nào?
Lý Thất Dạ nói:
- Hơn mười con Huyền Vũ, ngươi cảm thấy đó là khái niệm gì, giáp xác của nó cứng tới mức nào?
- Con rùa biến Huyền Vũ?
Lưu Lôi Long và Hoàng Kiệt nhìn nhau, Lưu Lôi Long nói:
- Có được hay không?
- Tổ sư các ngươi vốn là con rùa, về sau trong miệng các ngươi cũng biến thành thần thú Huyền Vũ hay sao?
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
- Tiểu tổ tông, ta, ta, chúng ta biết rõ.
Lại nói tới việc này, Lưu Lôi Long và Hoàng Kiệt sợ hãi kêu lên một tiếng, Lưu Lôi Long vội vàng năn nỉ, không nên bàn việc này.
- Học và không học đều do ngươi quyết định.
Lý Thất Dạ không nhiều lời, hắn bình thản nói một câu.
Lưu Lôi Long và Hoàng Kiệt nhìn nhau, bọn họ đều do dự, đối với Lưu Lôi
Long mà nói, việc này không cần nói nhiều, đây là việc quan hệ đến tương lai hơn mười hài tử Lưu thôn.