Bọn nhỏ Lưu thôn bắt đầu bày ra động tác, tiếp tục luyện Vương Bát
Quyền, mặc kệ người khác cười nhạo Vương Bát Quyền của bọn họ như thế
nào, mặc kệ tất cả mọi người cho rằng bọn họ tu luyện Vương Bát Quyền là sai, nhưng mà, chính bản thân bọn họ nhận thức mới là trọng yếu nhất,
huống chi, bọn họ tín nhiệm Lý Thất Dạ vô điều kiện, Lý Thất Dạ truyền
thụ bọn họ thứ gì, như vậy đó là thứ tốt nhất.
- Thiếu gia, chúng ta thật có thể đánh Chiến Hổ sư huynh răng rơi đầy đất sao?
Trong quá trình tu luyện Vương Bát Quyền, có một hài tử hơi lớn tuổi hỏi thăm, hắn nói chuyện không phải rất tự tin.
Bởi vì hài tử lớn tuổi một chút, biết rõ càng nhiều một chút, cho nên đối
mặt người cường đại như Chiến Hổ, nội tâm của hắn cũng một chút không có lòng tin.
Lý Thất Dạ nhìn hắn và nói:
- Ngươi như bây giờ khẳng định đánh không lại, tiếp tục luyện đi, chỉ cần ngươi luyện tốt, đây không phải vấn đề.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, trong nội tâm đứa nhỏ này kinh ngạc, vội
vàng thu liễm tâm thần, hắn bắt đầu tu luyện chăm chú, cẩn thận tỉ mỉ,
mỗi một động tác đều tận lực làm thập toàn thập mỹ.
Nhìn những
hài tử này chăm chú luyện quyền như thế, Lý Thất Dạ cười nhạt, trên thực tế, bọn nhỏ Lưu thôn này dễ dàng tu đạo nhất, tâm tư tinh khiết, hồn
nhiên như đạo, đạo tâm như vậy dễ dàng hiểu rõ huyền diệu nhất.
Phải biết rằng, nếu đổi lại những đệ tử xuất thân từ thế gia hoặc đã bái
nhập tông môn thời gian càng lâu một chút, tâm tư của bọn họ càng thêm
phức tạp, bọn họ chuyên tâm với đại đạo không bằng những hài tử này.
Giống như Vương Bát Quyền, đổi lại đệ tử khác, bọn họ nhất định không muốn tu luyện, bọn họ sợ hãi người khác cười nhạo, đồng thời, bọn họ cũng không chịu được công pháp khác hấp dẫn.
Nhưng, bọn nhỏ Lưu thôn còn
không biết những chuyện này, trong nội tâm bọn họ càng chuyên chú, mặc
kệ Lý Thất Dạ truyền thụ cho bọn họ là Vương Bát Quyền, bọn họ cũng
chuyên chú cao độ, cố gắng đi tu luyện, cũng đặt tâm thần vào ba động
tác của Vương Bát Quyền, vào lúc đó, đạo tâm của bọn họ rất thuần túy.
Trong tình huống như vậy, gặp được minh sư, thường thường không có bao nhiêu
thiên phú, chỉ cần kiên trì bền bỉ thì nhất định có thể làm nên đại
sự.
Cho nên nói, Lý Thất Dạ rất có lòng tin với các hài tử này.
Chuyện Lý Thất Dạ khiêu chiến Cung Thiên Nguyệt cũng truyền khắp cả Thần Huyền tông, các đệ tử Thần Huyền tông vừa nghe đến tin tức như vậy, bọn họ
chẳng thèm ngó tới, rất nhiều đệ tử đều cười lạnh nói:
- Không biết sống chết, không biết trời cao đất rộng.
Đệ tử Thần Huyền tông đều cho rằng như vậy, điểm này không kỳ quái, cũng rất hợp lý.
Dù sao kẻ đần cũng biết Thiết Bì Cường Thể quyết đấu Tam Muội Chân Thân sẽ có kết quả gì. Chỉ cần động ngón tay là có thể làm Thiết Bì Cường Thể
tan thành mây khói.
- Hừ, Lý Thất Dạ phế vật, đến lúc đó nhìn ngươi chết như thế nào.
Những người ái mộ Cung Thiên Nguyệt hoặc ủng hộ Cung Thiên Nguyệt đều căm
giận bất bình, đặc biệt khi nghe thấy yêu cầu quá mức của Lý Thất Dạ,
bọn họ hận không thể xé Lý Thất Dạ thành từng mảnh.
- Đến lúc đó, cho dù Thiên Nguyệt sư muội không giết hắn, hừ, về sau Thần Huyền tông
sẽ không có nơi cho hắn sống yên ổn, một ngày nào đó sẽ có người giết
hắn.
Cũng có đệ tử cười lạnh nói.
Nếu như nói chỉ là đệ
tử bình thường quyết đấu, căn bản sẽ không truyền vào tai năm đại phong
chủ, nhưng mà thân phận Cung Thiên Nguyệt không bình thường, nàng chính
là đệ nhất thế hệ trẻ của Thần Huyền tông, chính vì như vậy, chuyện này
cũng lọt vào tai năm phong chủ.
Tại Nam Loa phong, khi đệ tử báo cáo việc này với Bình Thoa Ông cũng phải bình luận:
- Chỉ sợ đầu óc của Lý Thất Dạ bị hỏng rồi, hắn dám khiêu chiến Thiên Nguyệt, hắn không biết tự lượng sức mình.
Bình Thoa Ông ngẩng đầu lên, hắn nhìn xa xa, cuối cùng chỉ nói:
- Chuyện còn chưa kết thúc, không thể vội vàng kết luận, mọi sự trên thế gian đều có kỳ tích.
Tên đệ tử ngạc nhiên, một đệ tử Thiết Bì Cường Thể quyết đấu thiên tài Tam
Muội Chân Thân, hắn thật sự không nghĩ ra sẽ có kỳ tích gì, chẳng lẽ một tên đệ tử Thiết Bì Cường Thể có thủ đoạn chiến thắng thiên tài Tam Muội Chân Thân hay sao? Đây là chuyện không có khả năng, cực kỳ vớ vẩn.
- Trong hồ lô của hắn bán thuốc gì?
Đối với chuyện này, ngay cả Thừa Sơn Nhạc Vương cũng không rõ, hắn nhìn đệ tử của mình và nói:
- Ngươi thực cho rằng Lý Thất Dạ có thể thắng được nha đầu Thiên Nguyệt kia?
Cũng không phải nói Thừa Sơn Nhạc Vương xem thường Lý Thất Dạ, mà là sự thật bày ra trước mặt, cho dù là kẻ đần cũng biết kết quả như thế nào, có
thể nói đây là một loại thưởng thức.
- Này...
Lưu Lôi Long im lặng, hắn không biết nên nói thế nào mới tốt, qua một lát, hắn đành phải nói:
- Nếu việc này đặt trên thân kẻ khác, đáp án là hiển nhiên, nhưng việc này đặt trên người thiếu gia, ta, ta không nói được gì.
- Chẳng lẽ ngươi thực cho rằng sẽ có kỳ tích phát sinh hay sao?
Thừa Sơn Nhạc Vương lắc đầu, nói:
- Nếu như nói, chỉ chênh lệch một cảnh giới, có lẽ còn có thể đền bù,
nói thí dụ như bảo vật, nói thí dụ như bí thuật, có lẽ có thể sử dụng
thủ đoạn khác... Nhưng mà, đây là chênh lệch sáu cảnh giới, cho dù dùng
ngoại lực thế nào cũng không có khả năng.
Nói đến đây, Thừa Sơn Nhạc Vương cười khổ một tiếng, nói:
- Nha đầu Thiên Nguyệt kia tu luyện Huyền Vũ Đế Bí, đó là một trong những công pháp cường đại nhất Thần Huyền tông chúng ta, về phần bảo vật, đã
không cần nhiều lời.
- Thật là, không nói người trẻ tuổi, cho dù là chúng ta còn bị nàng trấn áp một đầu, người mạnh hơn nàng không nhiều.
Lưu Lôi Long không thừa nhận cũng không được.
Tam Muội Chân Thân, thực lực như vậy rất cường đại, cho dù Lưu Lôi Long hắn trước đây ít năm không có thương thế làm khó, hắn cũng không có khả
năng mạnh hơn Cung Thiên Nguyệt hiện tại.
Như
Thúy Điểu phong
Trương Việt, năm đó hắn là người lớn tuổi nhất trong bọn họ, cũng là
người nhập môn sớm nhất, thiên phú của hắn cũng cực cao, cho dù thiên
phú kém Tô Húc nhưng cũng vượt qua rất nhiều đệ tử.
Tuổi như
Trương Việt cũng chỉ đạt tới cảnh giới Âm Dương Tinh Thể mà thôi, có thể tưởng tượng trong tương lai không lâu, Cung Thiên Nguyệt nhất định sẽ
vượt qua Trương Việt.
Thử nghĩ một chút, một thiên tài cường đại
như thế, Lý Thất Dạ thực lực Thiết Bì Cường Thể làm sao là đối thủ của
nàng, người hơi biết thường thức cũng cho rằng đây là việc không có khả
năng.
- Tu đạo, đây là con đường dài dằng dặc, mặc dù sẽ có một ít kỳ tích phát sinh.
Thừa Sơn Nhạc Vương nói:
- Nhưng không thể dựa vào kỳ tích, chỉ có đi con đường thực tế, cuối cùng nhất mới có thể chính thức cường đại, nếu không, chắc chắn sẽ có một
ngày chết non, bao nhiêu thiên tài đều như thế.
Đối với lời của Thừa Sơn Nhạc Vương, Lưu Lôi Long rất tán thành, hắn lại nói:
- Thiếu gia cuối cùng là thiếu gia, có lẽ đây chính là điểm hắn khác những người khác.
- Kết quả như thế nào, tới lúc đó sẽ rõ.
Thừa Sơn Nhạc Vương cười cười.
- Vớ vẩn!
Tại Nộ Hổ phong, Thiết Tiên Yêu Vương nghe xong báo cáo thì cười lạnh.
- Không biết lượng sức, Lý Thất Dạ ngu không ai bằng.
Môn hạ đệ tử vội vàng bình luận.
Ánh mắt Thiết Tiên Yêu Vương ngưng trọng, nói:
- Đến lúc đó sẽ thấy rõ ràng, thu xếp một chút, sau khi khảo hạch phải
thu đệ tử thiên phú không tệ trở về, đừng để cho Thiên Yêu phong đi
trước một bước.
Mỗi lần Thúy Điểu phong khảo hạch, đó là thời
điểm bốn ngọn núi khác lựa chọn đệ tử, nếu bốn ngọn núi kia nhìn trúng
đệ tử nào, bọn họ sẽ thu làm đệ tử của mình.
- Chiến Hổ sư đệ đã chuẩn bị xong danh sách, đệ tử có tư chất của Thúy Điểu phong, hắn đã dò xét rõ ràng.
Đệ tử này trình danh sách cho Thiết Tiên Yêu Vương.
Đây là điểm có lợi nhất của Nộ Hổ phong, Chiến Hổ là Đại sư huynh của Thúy
Điểu phong, hắn biết rất nhiều đệ tử của Thúy Điểu phong, đặc biệt là đệ tử Yêu tộc, hắn nắm rõ như lòng bàn tay, cho nên, việc này rất thuận
tiện cho việc Nộ Hổ phong chọn lựa đệ tử.
Về phần Thiên Thủ Bồ Vương, sau khi nghe tin tức này, ánh mắt hắn biến thành thâm thúy, nói:
- Đứa con của kỳ tích, không biết hắn còn có thể sáng tạo kỳ tích hay không?
- Này chỉ sợ không thể nào.
Người bên cạnh không tin, nói:
- Thiên Nguyệt chính là Tam Muội Chân Thân, chút thực lực của Lý Thất Dạ không đủ nhìn.
- Không nên quên, thời điểm gõ Huyền Vũ, Thiên Nguyệt chỉ có thể kích
phát năm khối lập phương mà thôi, Lý Thất Dạ lại có thể kích phát mười
ba khối lập phương.
Thiên Thủ Bồ Vương liếc hắn và nói.
- Này, này, này...
Người bên cạnh nhất thời không trả lời được, cuối cùng hắn đành phải nói:
- Hoặc là, hoặc là, tất cả đều là trùng hợp.
- Trùng hợp? Ở đâu ra nhiều trùng hợp như thế.
Thiên Thủ Bồ Vương nói:
- Nếu như ngươi bây giờ đi gõ, ngươi có thể kích phát mấy khối lập
phương? Cho ngươi một ngàn cơ hội, ngươi cho rằng ngươi có khả năng kích phát mười ba khối lập phương hay sao?
Nghe Thiên Thủ Bồ Vương nói thế, người bên cạnh im lặng, hắn thật sự không có tự tin như vậy.
- Trò hay giờ mới bắt đầu, về sau, chỉ sợ Thần Huyền tông sẽ náo nhiệt.
Nói xong, Thiên Thủ Bồ Vương tươi cười.
Đối với những chuyện bên ngoài, Lý Thất Dạ không quan tâm, hắn chỉ là tu
luyện tâm pháp, dạy bảo bọn nhỏ Lưu thôn tu luyện Vương Bát Quyền.
Trong cuộc sống như thế, Lý Thất Dạ không có đình chỉ, mỗi ngày đều chỉ bảo bọn nhỏ Lưu thôn tu luyện Vương Bát Quyền.
Đối với cách làm như vậy, không biết bao nhiêu đệ tử Thần Huyền tông chẳng
thèm ngó tới, bao nhiêu người cho rằng hắn đang lãng phí thời gian,
chẳng khác gì tự hủy tiền đồ.
Cho nên, không có người nào đặt Vương Bát Quyền vào trong mắt, cho dù có mấy người tới nhìn cũng là tới châm chọc.
Lại có một đệ tử có hứng thú với Vương Bát Quyền, trong những ngày qua, khi Lý Thất Dạ chỉ dạy hài tử Lưu thôn học tập Vương Bát Quyền, hắn vẫn
đứng xa quan sát, hắn sợ quấy rầy nên không dám đến gần.
Mặc dù
là như thế, hắn nghe rất chăm chú, cũng rất nhập thần, hắn không giống
đệ tử Thần Huyền tông khác, hắn rất quan tâm Vương Bát Quyền, hắn mê mẩn khi quan sát bọn nhỏ Lưu thôn tu luyện Vương Bát Quyền