Cung Thiên Nguyệt muốn tổ đội với Lý Thất Dạ, tất cả mọi người ngây
người, không nói các đệ tử khác, cho dù là đám người Hoàng Trữ, Chiến Hổ cũng ngây ngốc.
Cung Thiên Nguyệt đã đủ cường đại, nói không quá lời, bằng sức một mình nàng cũng có thể đánh bại tất cả đệ tử Thúy Điểu phong, nàng căn bản không cần tạo thành đội ngũ, cũng không có người
nào dám chọc nàng.
Hiện tại nàng lại thành lập tổ đội với Lý Thất Dạ, mọi người ngơ ngác thật lâu.
Lý Thất Dạ là dạng người gì? Cả Thần Huyền tông đều biết, một kẻ lười, một phế vật tu luyện lâu như thế cũng chỉ là Thiết Bì Cường Thể, là ngu
xuẩn tư chất ba phàm, một người như vậy, tùy tiện nắm một người trong
Thần Huyền tông cũng mạnh hơn hắn.
Tất cả mọi người biết rõ, Lý Thất Dạ không tu hành công pháp cường đại gì, hắn tu luyện chính là Vạn Vật Tâm Pháp đơn giản.
Thế Đạo Tâm Pháp là tâm pháp không đáng một đồng, về phần hắn tu luyện Vương Bát Quyền cũng không có uy lực gì đáng nói.
Thực lực Lý Thất Dạ như vậy, ai cũng biết, hắn là kẻ đứng cuối cùng trong Huyền tông.
Hiện tại Cung Thiên Nguyệt muốn tổ đội với Lý Thất Dạ, các đệ tử đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa, đây không phải Lý Thất Dạ mở miệng, là Cung Thiên Nguyệt chủ động
mời Lý Thất Dạ, phát sinh chuyện như vậy càng làm tất cả mọi người ngây
người.
Nếu như nói là Lý Thất Dạ chủ động tạo thành tổ đội với
Cung Thiên Nguyệt, mọi người còn có thể nghĩ đây là cóc ghẻ mà đòi ăn
thịt thiên nga, nhưng bây giờ là Cung Thiên Nguyệt chủ động mời Lý Thất
Dạ tạo thành đội ngũ, việc này tính là cái gì?
Thiên tài cường đại nhất chủ động mời phế vật tổ đội, cuối cùng xảy ra chuyện gì? Tất cả mọi người nói không rõ ràng.
Trong khoảng thời gian ngắn, không biết có bao nhiêu đệ tử ngây người tại
chỗ, cũng dùng ánh mắt khó tin nhìn Cung Thiên Nguyệt.
Bởi vì
không ai dám đưa ra lời mời tổ đội với Cung Thiên Nguyệt, ai cũng biết,
tạo thành tổ đội với Cung Thiên Nguyệt sẽ dễ dàng xông qua cửa đầu tiên, cũng đạt điểm tối đa trong cửa thứ nhất.
Nhưng như vậy sẽ làm
người khác hiểu lầm kẻ đó muốn đầu cơ trục lợi, bọn họ không hi vọng vì
việc này mà bị Cung Thiên Nguyệt xem thường.
Đồng thời, cũng bởi
vì Cung Thiên Nguyệt quá cường đại, không có mấy nam đệ tử có tự tin và
dũng khí đưa ra lời mời tổ đội cùng Cung Thiên Nguyệt.
Hiện tại
Cung Thiên Nguyệt đưa ra lời mời tổ đội với Lý Thất Dạ, trong khoảng
thời gian ngắn, có không ít đệ tử hối hận không thôi, sớm biết như vậy,
bọn họ nên dũng cảm một chút và mời Cung Thiên Nguyệt tổ đội.
Lý Thất Dạ nhìn Cung Thiên Nguyệt, cười cười, nói:
- Hai người chúng ta tổ đội, như vậy không tốt sao, thật sự khi dễ những
người khác, chúng ta cường cường liên thủ, có thể đánh bại tất cả đệ tử
khác.
Lý Thất Dạ nói lời này lọt vào tai của mọi người, có không ít đệ tử cảm thấy rất chói tai.
Cái gì cường cường liên thủ, Cung Thiên Nguyệt là người mạnh nhất, đây là
việc đương nhiên, nhưng Lý Thất Dạ là phế vật, hắn lại dám nói mình là
cường giả, rất nhiều đệ tử trợn mắt nhìn, bọn họ đã gặp qua người không
biết xấu hổ người, nhưng bọn họ chưa bao giờ gặp qua người không biết
xấu hổ giống như Lý Thất Dạ bao giờ!
- Không nên thiếp vàng lên mặt của mình. Thiên Nguyệt sư muội tâm tư nhân hậu, chỉ muốn giúp ngươi mà thôi.
Lý Thất Dạ nói lời này chọc Hoàng Trữ không vui, hắn nói ra.
Hoàng Trữ không tạo thành đội ngũ với Cung Thiên Nguyệt, nếu như hai người
bọn họ tạo thành đội ngũ, như vậy mới thật sự là cường cường liên hợp,
nhưng Hoàng Trữ tin tưởng mười phần, hắn có tự tôn rất mạnh, hắn không
muốn bởi vì liên thủ với Cung Thiên Nguyệt mà bị người khác nói xấu, cho dù chỉ có hắn và Cung Thiên Nguyệt mới dễ dàng xông cửa.
Huống
chi, Hoàng Trữ hắn không cần làm như vậy, bằng thực lực của chính mình
cũng có thể vượt qua, thậm chí có thể kéo thêm sư đệ sư muội khác, hắn
có thể chiếm được thanh danh tốt.
Hiện tại Cung Thiên Nguyệt
lại tổ đội với phế vật như Lý Thất Dạ, từ đó làm cho Hoàng Trữ cảm thấy
ngoài ý muốn, đối với lời nói không chừng mực của Lý Thất Dạ, hắn càng
không vui.
- Hoàng sư huynh nói đúng.
Hoàng Trữ đã mở miệng, đệ tử khác cũng lên tiếng phụ họa, nói:
- Thiên Nguyệt sư tỷ chính là tấm gương của chúng ta, không giống người
nào đó, chết không biết xấu hổ, chỉ biết thiếp vàng lên mặt của mình, từ đó làm cho người ta cảm thấy buồn nôn.
Lý Thất Dạ đạt được Cung
Thiên Nguyệt ưu ái, bao nhiêu đệ tử hâm mộ và ghen ghét Lý Thất Dạ, cho
nên vào lúc này các đệ tử đều chỉ cây dâu mắng cây hòe.
Cung Thiên Nguyệt chỉ lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói:
- Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Tổ đội hay không?
- Tổ đội, tại sao lại không chứ?
Lý Thất Dạ lười biếng duỗi lưng ra, nói:
- Nếu tiểu tỷ tỷ mở đường cho ta, ta có lý do gì cự tuyệt chứ?
Nói đến đây, Lý Thất Dạ lười biếng nhìn sang Cung Thiên Nguyệt, nói:
- Tiểu tỷ tỷ, tối hôm qua ta ngủ không ngon, ngươi xoa chân giúp ta.
Cung Thiên Nguyệt dùng ánh mắt lăng lệ nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, ánh
mắt như dao cạo nhìn thẳng vào Lý Thất Dạ, nhưng Lý Thất Dạ lại không bị ảnh hưởng chút nào.
Về phần các đệ tử ở đây cũng líu lưỡi, thái
độ Lý Thất Dạ như vậy, nói như vậy là đùa giỡn Cung Thiên Nguyệt trần
trụi, nhìn khắp Thần Huyền tông, ai dám có thái độ như thế? Ai dám đùa
giỡn Cung Thiên Nguyệt? Làm như vậy chính là chán sống.
- Đồ vô sỉ!
Hoàng Trữ lạnh lùng nói ra, trong mắt lộ ra sát ý, thanh thế khiếp người, lạnh lùng nói:
- Thái độ của ngươi phóng túng như thế, còn dám bất kính trưởng bối, dùng tông quy luận xử.
Hoàng Trữ có ý với Cung Thiên Nguyệt, đây không phải bí mật gì, cũng là chuyện mọi người đều biết.
Hiện tại Lý Thất Dạ đùa giỡn Cung Thiên Nguyệt trước mặt mọi người, đương
nhiên Hoàng Trữ sẽ tức giận,
chỉ có điều, hắn còn e ngại thân phận, nếu
không hắn đã sớm ra tay giáo huấn Lý Thất Dạ.
- Nên trục xuất kẻ vô sỉ này ra khỏi sư môn.
Đối với Cung Thiên Nguyệt mà nói, Lưu Văn Dũng cũng lập tức phụ họa Hoàng Trữ.
Nhưng Lý Thất Dạ không để ý tới bọn họ, hắn duỗi chân mình ra, khi đó hắn vừa cười vừa nói với Cung Thiên Nguyệt:
- Đến đây đi, xoa bóp một chút.
Thái độ hung hăng càn quấy như thế, thái độ cuồng vọng như vậy làm cho đám
người chung quanh ngây ngốc, mặc kệ đệ tử trước đó khó chịu với Lý Thất
Dạ cũng phải bội phục Lý Thất Dạ sát đất.
Lưu manh đến mức này
cũng không phải ai cũng có thể làm được, thử nghĩ một chút, nhìn khắp
toàn bộ Thần Huyền tông, còn ai dám đùa giỡn Cung Thiên Nguyệt hay
không? Làm như vậy chẳng khác gì chán sống.
- Có tin ta tháo chân của ngươi xuống hay không.
Ánh mắt Cung Thiên Nguyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ chỉ nhún nhún vai, vừa cười vừa nói:
- Không nên xụ mặt, cười một cái, trẻ mười tuổi. Nhưng nhanh thôi, qua ngày hôm nay ngươi chính là nha đầu rửa chân của ta.
- Đợi ngươi thắng ta rồi mới dõng dạc!
Cung Thiên Nguyệt lạnh lùng nói.
- Sẽ.
Lý Thất Dạ không thèm để ý, hắn cười nhạt, thần thái của hắn hiện tại rất tự tại.
Ánh mắt Cung Thiên Nguyệt lạnh lẽo, nàng chằm chằm vào Lý Thất Dạ và không
dời đi thật lâu, nàng nhìn không thấu Lý Thất Dạ, lần đầu tiên gặp Lý
Thất Dạ, nàng đã nhìn không thấu Lý Thất Dạ, hắn giống như một đám sương mù.
Trong Thần Huyền tông, mặc kệ có nhiều ưu tú đệ tử, mặc kệ
đệ tử mạnh cỡ nào cũng không dám bất kính với nàng, hoặc là rụt rè hoặc
tâm thần bất định trước mặt nàng.
Nhưng Lý Thất Dạ không như đệ
tử bình thường, cũng không bị nàng ảnh hưởng, hắn tự tại tùy tâm, thậm
chí có thể nói muốn làm gì thì làm, hoàn toàn không bị nàng ảnh hưởng
chút nào, chuyện này cũng làm Cung Thiên Nguyệt không rõ.
- Cuồng vọng vô tri, không biết sống chết.
Lưu Văn Dũng lạnh lùng hừ một tiếng, cười lạnh nói:
- Thiên Nguyệt sư muội có thể dùng một ngón tay tiêu diệt ngươi.
Nhưng mà Lý Thất Dạ không để ý đến hắn, Cung Thiên Nguyệt càng không để ý đến hắn, Lưu Văn Dũng đang tự tìm mất mặt, chỉ có thể hừ nhẹ một tiếng và
lui sang một bên.
Chiến Hổ đứng bên cạnh nhìn sang, hắn luôn cười lạnh, bởi vì hắn cho rằng Cung Thiên Nguyệt cùng Lý Thất Dạ đều là đệ
tử Nhân tộc mâu thuẫn với nhau, đối với đệ tử Yêu tộc bọn họ mà nói đây
là một chuyện tốt.
Đồng thời, tại Chiến Hổ xem ra, Lý Thất Dạ
khiêu chiến Cung Thiên Nguyệt là hành vi tự tìm đường chết, sớm muộn gì
hắn cũng phải chết!
Chiến Hổ càng cam tâm tình nguyện nhìn thấy, việc này huyên náo càng lớn càng tốt, tốt nhất làm cho Bát Trượng phong cùng Nam Loa phong quyết liệt, kể từ đó, Nộ Hổ phong của bọn họ sẽ được lợi ích to lớn.
Về phần Hoàng Trữ, hắn nhìn Lý Thất Dạ với ánh mắt lạnh lùng, cũng không nói thêm cái gì.
- Keng!
Tiếng chuông vang lên, lúc này một vị trưởng lão tuyên bố, nói:
- Cửa thứ nhất bắt đầu quyết đấu, đoàn đội quyết đấu, có thể tự chọn đối
thủ, cũng có thể do tông môn phân công! Chỉ có thể quyết đấu đồng cấp,
do người cấp bậc cao nhất trong đoàn đội quyết định thi đấu! Quy củ
không thay đổi, có thể đánh có thể rút lui, người thắng, được hai mươi
điểm, kẻ bại không điểm, thế hoà không phân thắng bại, mười điểm!
Nghe nói như thế, các đệ tử ở đây đứng trang nghiêm, tất cả mọi người nhìn
chung quanh, cũng có đệ tử bắt đầu xem xét địch nhân chính mình.
Mọi người đều biết, cửa thứ nhất thập phần quan trọng, thường thường quyết định vận mệnh đằng sau.
Bởi vì đằng sau chỉ có tích lũy điểm mới có thể tiếp tục, nếu không sẽ bị loại bỏ sớm.
Cho nên, vào lúc này có không ít đệ tử bắt đầu xem xét đệ tử chính mình, từ đó mới có thể đạt được lợi ích to lớn trong quyết đấu đoàn đội.
- Chúng ta trước.
Cung Thiên Nguyệt chậm rãi đứng ra, sau đó nhìn sang Lý Thất Dạ.
- Được rồi!
Lý Thất Dạ duỗi lưng mỗi và chậm rãi tiến lên.
Trong khoảng thời gian ngắn, Cung Thiên Nguyệt và Lý Thất Dạ đã đứng trên bậc thang.
Nếu như lúc này có người khiêu chiến bọn họ, bọn họ có thể đánh bại đối
thủ, cũng có thể vừa đánh vừa rút lui, thời điểm lui lại, đối thủ không
thể đánh bại bọn họ thì tính là thế hòa không phân thắng bại.