Ba chương qua đi, trong đại điện chỉ còn lại Cung Thiên Nguyệt cùng Lý Thất Dạ, rất nhiều đệ tử cảm thấy không phục.
Cung Thiên Nguyệt có thể chống cự được, các đệ tử cho rằng đó là đương
nhiên, nhưng Lý Thất Dạ thì sao? Lý Thất Dạ chỉ có thực lực Thiết Bì
Cường Thể thì làm sao có thể chống đỡ lâu như vậy.
- Tiểu tử này ăn gian sao!
Chiến Hổ nhìn Lý Thất Dạ tựa vào Cung Thiên Nguyệt mà ngủ, ánh mắt của hắn tỏa ra hàn quang.
Hắn biết rõ, đương nhiên không phải chuông nhạc có vấn đề, cũng không phải
người vận hành có vấn đề, các vị trưởng lão cùng hộ pháp tự mình chủ trì chuông nhạc tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề, bằng không bọn họ sẽ
không bị trục xuất ra ngoài.
Nhưng hết lần này tới lần khác trong dưới tình huống như vậy, Lý Thất Dạ lại có thể chống đỡ, việc này càng không có khả năng.
- Hừ, còn không phải Thiên Nguyệt sư muội cố ý che chở cho hắn sao.
Hoàng Trữ đặc biệt khó chịu, thời điểm hắn nhìn thấy nàng và Lý Thất Dạ ngồi
một mình trong đại điện, trong lòng của hắn càng không có tư vị, từ đó
nội tâm của hắn sinh ra đố kỵ.
Hoàng Trữ cho rằng, Lý Thất Dạ có thể chống lâu như vậy chính là nhờ Cung Thiên Nguyệt che chở cho hắn,
nếu không, dưới chuông nhạc cường đại như thế, Lý Thất Dạ đã sớm bị
thương.
Chính bởi vì Cung Thiên Nguyệt luôn che chở cho Lý Thất
Dạ, việc này càng làm cho nội tâm Hoàng Trữ hận Lý Thất Dạ nhiều hơn,
hắn hận không thể nghiền Lý Thất Dạ thành thịt vụn.
- Keng, keng, keng...
Âm thanh chuông nhạc lại vang lên, Hoàng Chung cực lớn phía trước càng
phát ra âm thanh to lớn, thời điểm Hoàng Chung gõ vang, tiếng chuông
quanh quẩn giữa thiên địa, rất nhiều sinh linh cúng bái giống như tiên
chung vô thượng, thời điểm tiên chung vang lên, vô số chúng sinh quỳ
xuống cúng bái.
- Chương cuối, đây là chương cuối!
Thời điểm nghe tiếng chuông vang lên, có đệ tử lớn tuổi hít khí lạnh, bọn họ nổi da gà:
- Nàng thật sự khiêu chiến chương cuối.
Trong khoảng thời gian ngắn, không biết bao nhiêu đệ tử đều mở to mắt nhìn
vào trong đại điện, ánh mắt mọi người đều nhìn vào người Cung Thiên
Nguyệt.
Chương cuối, không cần khảo hạch, đệ tử bình thường không có cơ hội đi khiêu chiến chương cuối.
Trên thực tế, đệ tử ai nguyện ý đi khiêu chiến chương cuối chứ, đối với mọi
người mà nói, có thể vượt qua chương thứ ba, có thể lấy được hai mươi
điểm tích lũy là đủ.
Giống như Cung Thiên Nguyệt, nàng muốn
khiêu chiến chương cuối, cũng không chỉ vì cầm hai mươi điểm như mọi
người, hơn nữa nàng muốn đạt tới đại viên mãn, nàng hoàn toàn có thể kết thúc mỹ mãn, nhưng mà nàng vẫn khiêu chiến chương cuối.
- Đệ nhất thiên tài chính là đệ nhất thiên tài, không hổ là đệ tử cường đại nhất Thần Huyền tông chúng ta.
Cho dù là những đệ tử lớn tuổi nhất, thậm chí là đệ tử đang đảm nhiệm chức
vụ quan trọng, sau khi nhìn thấy cảnh này thì bọn họ sợ hãi thán phục.
Những sư huynh, sư tỷ này bái nhập tông môn lâu nhất, bọn họ từ tuổi hay đạo
hạnh đều vượt qua các đệ tử khác rất nhiều, nhưng chỉ sợ đệ tử mạnh nhất trong bọn họ cũng không dám đi khiêu chiến chương cuối, cũng không có
tư cách đi khiêu chiến chương cuối, dù sao, bọn họ còn không thể nghe
hết chương thứ ba.
Cung Thiên Nguyệt còn rất trẻ tuổi, thời gian
bái nhập tông môn cũng rất muộn, hiện tại Cung Thiên Nguyệt lại khiêu
chiến chương cuối, so sánh với nhau, bọn họ không thể so sánh nổi.
- Thiên Nguyệt sư muội có thiên phú cao nhất, đạo tâm kiên định nhất.
Ngay cả đại sư huynh Nam Loa phong cũng phải cảm thán một tiếng, không thể không tâm phục:
- Ngày khác, nàng nhất định có thể kế thừa đại nghiệp của tông môn.
Hắn nói lời này, không ít đệ tử nhìn nhau, tuy Thần Huyền tông còn chưa xác định truyền nhân, nhưng rất nhiều người cũng đã có thể đoán được, trừ Cung Thiên Nguyệt ra, tương lai có ai có tư cách kế thừa đại vị tông
chủ chứ?
- Thiên Nguyệt sư tỷ đạo tâm vô cùng kiên định, lại có thiên phú vô song, kế thừa vị trí tông chủ là đương nhiên.
Đệ tử khác lên tiếng phụ họa.
Trong hàng đệ tử đời thứ ba trong Thần Huyền tông ử, không có đệ tử nào không phục Cung Thiên Nguyệt, hiện tại cho dù Cung Thiên Nguyệt thật sự bị
chọn làm người thừa kế Thần Huyền tông, các đệ tử cũng không có dị nghị
gì.
- Thiếu gia của chúng ta cũng có đạo tâm kiên định.
Nhìn thấy tất cả mọi người tán dương Cung Thiên Nguyệt, có hài tử Lưu thôn không phục, nói ra một câu như vậy.
Hài tử Lưu thôn nói ra lời này, có không ít đệ tử khác cười nhạo:
- Hắc, đạo tâm kiên định, nếu như đạo tâm kiên định thì hắn không chỉ có
đạo hạnh Thiết Bì Cường Thể, hắn chỉ có vận khí tốt mà thôi, đạt được
Thiên Nguyệt sư tỷ che chở, nếu không, hắn đã sớm tẩu hỏa nhập ma.
- Hừ, họ Lý có đạo tâm gì chứ, nếu như hắn có đạo tâm kiên định, ta sẽ là người có đạo tâm vô địch.
Đệ tử khác cũng phụ họa.
- Chỉ bằng ngươi cũng nói tâm vô địch!
Đúng vào lúc này, giọng nói lạnh lùng vang lên.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy không biết Cung Thiên Nguyệt đã đứng ở cửa đại điện lúc nào.
- Thiên Nguyệt sư tỷ... Thiên Nguyệt sư muội...
Mọi người cũng không biết Cung Thiên Nguyệt đi ra lúc nào thời điểm, nhìn
thấy Cung Thiên Nguyệt, tất cả mọi người đều giật mình.
Tất cả
mọi người ngẩng đầu nhìn vào trong đại điện, các trưởng lão, hộ pháp vẫn còn, bọn họ đang tấu chương cuối, trong đại điện còn có một người ngồi
chính là —— Lý Thất Dạ.
Lúc này, tuy Cung Thiên Nguyệt đã đi ra, nhưng Lý Thất Dạ vẫn ngủ tại đó,
ngồi ở ở vị trí cũ, đầu hơi nghiêng, hắn ngủ rất ngon, giống như đang
ngủ trên cái giường mềm mại nhất.
- Này, này,
điều này sao có thể!
Nhìn thấy Lý Thất Dạ ngồi trong đại điện, hắn vẫn ngủ, các đệ tử ở đây há hốc mồm không nói thành lời.
Vào lúc đó, tất cả mọi người không còn từ ngữ nào để hình dung, bởi vì bọn họ cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Cung Thiên Nguyệt không thể nghe xong chương cuối, nhưng mà Lý Thất Dạ ngủ
tại đó, hắn không bị ảnh hưởng chút nào, chuyện như vậy, bất cứ đệ tử
nào cũng cảm thấy khó tin.
- Này, này, việc này có vấn đề.
Có đệ tử nhìn thấy Lý Thất Dạ một người nghe chương cuối, bọn họ còn không phải rất tin tưởng, đều cảm thấy nhất định là có vấn đề gì, nếu không
tại sao hắn có thể thừa nhận được.
Cung Thiên Nguyệt có thực lực
Tam Muội Chân Hỏa cũng khó chống cự chương cuối, càng đừng nói Lý Thất
Dạ chỉ là Thiết Bì Cường Thể.
- Ngu xuẩn!
Cung Thiên
Nguyệt lạnh lùng nhìn bọn họ, nàng quay người rời đi và ngồi tại nơi hẻo lánh, không để ý tới đệ tử khác, nàng nâng cằm và lâm vào trầm tư, cũng không biết nàng đang suy nghĩ gì.
Nghe Cung Thiên Nguyệt mắng
một câu như vậy, rất nhiều đệ tử cảm thấy mặt mũi nóng rát, lúc trước
đều là bọn họ cười nhạo Lý Thất Dạ, là bọn họ châm chọc Lý Thất Dạ.
Bây giờ lại bị Cung Thiên Nguyệt mắng một câu, chỉ hai chữ “ngu xuẩn” đã
làm rất nhiều đệ tử giận dữ, thử nghĩ một chút, bị người mình ưa thích
khinh thường như thế, nội tâm bọn họ khó chịu cỡ nào?
Tất cả đều là Lý phế vật Thất Dạ tạo thành, trong khoảng thời gian ngắn, không
biết có bao nhiêu đệ tử giận lây sang Lý Thất Dạ, ánh mắt bọn họ hung dữ nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ trong đại điện.
Hoàng Trữ cũng cảm thấy mất mặt, bởi vì trước đó hắn vẫn cho rằng là Cung Thiên Nguyệt che chở Lý Thất Dạ, hắn chẳng thèm quan tâm tới Lý Thất Dạ, trong mắt hắn,
Lý Thất Dạ chỉ là phế vật mà thôi.
Hiện tại tốt rồi, Cung Thiên
Nguyệt đi ra, Lý Thất Dạ còn ở bên trong, Cung Thiên Nguyệt nói một câu
“ngu xuẩn”, tuy không phải nhằm vào hắn nhưng hắn lại cảm giác có cái
tát đánh vào mặt.
Cung Thiên Nguyệt bảo vệ Lý Thất Dạ như thế,
Hoàng Trữ cảm thấy tức giận, ánh mắt hắn đỏ lên và nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, trong nội tâm đã hận không thể xé Lý Thất Dạ thành thịt nát.
- Ai, các ngươi vẫn còn gõ sao.
Đúng vào lúc này, Lý Thất Dạ ngủ say trong đại điện tỉnh lại, hắn duỗi lưng mỏi và hỏi trưởng lão cùng hộ pháp.
- Các ngươi gọi đây là khảo hạch sao?
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
- Gõ chuông khảo hạch đạo tâm, trò trẻ con mà thôi.
- Chẳng lẽ ngươi biết gõ chuông sao?
Trưởng lão cảm thấy xấu hổ, bị đệ tử đời thứ ba xem thường như thế, nội tâm
của hắn rất khó chịu, hắn còn mang theo khiêu khích hỏi thăm Lý Thất Dạ.
- Thời điểm còn ở gia tộc học qua mấy ngày, đến, ta gõ cho các ngươi xem, khảo hạch các ngươi một chút.
Lý Thất Dạ cười nói.
- Không biết tự lượng sức mình.
Các đệ tử bên ngoài đại điện nhìn thấy Lý Thất Dạ cũng dám dõng dạc muốn
khảo hạch các trưởng lão, các hộ pháp, bọn họ hừ lạnh một tiếng.
- Họ Lý này quá cuồng vọng, nghe một khúc chương cuối đã bành trướng, chỉ bằng chút thực lực kia cũng dám dõng dạc, hắn có tư cách gì khảo hạch
trưởng lão, hộ pháp.
Không ít đệ tử lên tiếng trách móc Lý Thất Dạ.
Đương nhiên, Lý Thất Dạ không quan tâm đám đệ tử này, hắn tiếp nhận cái dùi
trong tay trưởng lão, hắn nện vào Hoàng Chung cực lớn ở giữa đại điện.
- Keng, keng, keng...
Từng tiếng nổ mạnh vang lên, Hoàng Chung phát ra âm thanh.
- Lão tặc thiên, đánh chết ngươi!
Lý Thất Dạ vung dùi cười lớn, hắn cười như điên, cây dùi trong tay không
ngừng nện vào Hoàng Chung, cũng không có kết cấu gì đáng nói.
- Quá chói tai!
Thời điểm Hoàng Chung bị gõ vang, không ít đệ tử không chịu được nên che tai.
Ầm!
Tiếng nổ lớn vang lên, Lý Thất Dạ liên tục gõ chuông, cuối cùng cả Hoàng
Chung giống như nổ tung, tiếng chuông đáng sợ lập tức trùng kích toàn bộ Thần Huyền tông.
- Xảy ra chuyện gì!
Trên năm phong của
Thần Huyền tông, tông chủ Bình Thoa Ông, Thiên Thủ Bồ Vương, Thiết Tiên
Yêu Vương... Tất cả đều bị tiếng chuông làm rung động.
- Ô!
Tiếng chuông cực lớn vang vọng thiên địa, âm thanh Hoàng Chung phát ra chẳng khác gì cự long gào thét.