Trong khoảng thời gian ngắn, trưởng lão và hộ pháp đều nghị luận với
nhau, trong nội tâm bọn họ đều lo lắng, dù sao, một khi Thần Huyền tông
bị thiên hạ các phái nhìn chằm chằm vào, ý nghĩa cách diệt môn không xa.
- Đây là tai hoạ do ngươi gây ra!
Lúc này Hoàng Trữ lạnh lùng nói:
- Ngươi mở ra cánh cửa tổ phong, đẩy tông môn lâm vào sinh tử, đây là tội lớn, phải trọng phạt.
Thời điểm các trưởng bối đang lo lắng, Hoàng Trữ vừa thấy tình huống như
vậy, biết rõ cơ hội tới, hắn đã chụp mũ lên đầu Lý Thất Dạ.
Chiến Hổ cũng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, nói ra:
- Ngươi gia nhập Thần Huyền tông, chỉ sợ đang hướng vào tổ phong của
chúng ta, hiện tại ngươi mở cửa, làm cho Thần Huyền tông lâm vào nguy
nan, ta đã hoài nghi ngươi là gian tế của tông môn khác phái tới.
Nghe Hoàng Trữ và Chiến Hổ nói như vậy, tất cả trưởng lão hộ pháp đều nhìn sang Lý Thất Dạ, các phong chủ không có lên tiếng.
Như Bát Trượng phong Thừa Sơn Nhạc Vương, Thiên Yêu phong Thiên Thủ Bồ
Vương, thậm chí là Thúy Điểu phong Liệt Viêm Lang Vương Trương Việt cũng không nói chuyện.
- Các vị thấy thế nào?
Lúc này, có một vị trưởng lão nói ra.
Các vị trưởng lão và hộ pháp đều cảm thấy nội tâm nặng nề, Lý Thất Dạ mở
cửa, từ đó Thần Huyền tông lâm vào nguy nan, đương nhiên cũng làm bọn họ suy nghĩ.
- Những lời ngu xuẩn như vậy không cần nói nữa.
Ngược lại, Thiên Yêu phong Thiên Thủ Bồ Vương nói:
- Trương Việt đã từng nói qua, thiếu gia không phải gian tế, không nên ngu xuẩn dây dưa vấn đề này.
Lời của Thiên Thủ Bồ Vương nói vang vọng trong đại điện, hắn nhìn sang đệ tử Hoàng Trữ của mình, nói:
- Yêu oán tình cừu, đây là chuyện thường tình, nhưng thân là nam nhi,
không nên dùng những thủ đoạn nhỏ kia, cũng không nên tiểu nhân như vậy. Ngươi bất mãn với thiếu gia, ta cũng nhìn ra, ngươi muốn dồn thiếu gia
vào chỗ chết cho thống khoái...
- Sư phụ, ta, ta không có...
Nghe Thiên Thủ Bồ Vương nói như vậy, Hoàng Trữ lập tức phủ nhận.
Thiên Thủ Bồ Vương khoát tay, nói ra:
- Không cần nói không có, tu sĩ trên đời, muốn giết một hai người chính
là chuyện bình thường, nếu không có dũng khí như vậy thì đừng tu đạo!
Cũng không xứng gọi là đệ tử của Thiên Thủ Bồ Vương ta.
Sau khi Thiên Thủ Bồ Vương nói xong, Hoàng Trữ lập tức câm miệng.
Thiên Thủ Bồ Vương nói:
- Ngươi bất mãn với thiếu gia, muốn giết thiếu gia, ngươi không cần giấu
diếm, vi sư cũng không chỉ trích ngươi! Nhưng, thân là nam nhi, dừng
dùng thủ đoạn không lên mặt bàn như thế, âm mưu quỷ kế không phải là con đường chứng đạo. Ngươi muốn giết hắn, vậy thì giết hắn, hôm nay ngươi
đã khiêu chiến thiếu gia, ngươi thắng, trảm hắn! Vi sư không chỉ trích
ngươi, trước mặt tông môn, do ngươi gách vác!
Nói đến đây, Thiên Thủ Bồ Vương lại nói thêm:
- Nếu ngươi bị giết, chính là ngươi học nghệ không tinh! Không biết nặng nhẹ.
Thiên Thủ Bồ Vương nói ra lời này làm không ít người ở đây ngây người.
Tại Thần Huyền tông, với tư cách trưởng bối của tông môn, đa số người không muốn cổ vũ môn hạ đệ tử tàn sát lẫn nhau, cũng không muốn đệ tử tông
môn thù hận lẫn nhau, bọn họ càng nguyện ý đệ tử tông môn ở chung hòa
thuận, hiện tại cách làm của Thiên Thủ Bồ Vương có thể nói là có một
phong cách riêng.
Trong khoảng thời gian ngắn, không ít người
nhìn sang Hoàng Trữ, dù sao, làm sư phụ, Thiên Thủ Bồ Vương đã nói như
thế, các trưởng lão và hộ pháp khác đều im lặng, dù sao, Hoàng Trữ là đệ tử của Thiên Thủ Bồ Vương.
- Lão nhân ngươi nói chuyện, ta thích.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Đây mới là tư cách nam nhi, được rồi nếu như ngươi muốn giết ta, ta tiếp nhận ngươi khiêu chiến.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn Hoàng Trữ, lúc này Hoàng Trữ tiến thối lưỡng nan.
Dù sao tâm tư của mình bị vạch trần, việc này làm Hoàng Trữ khó chịu, quan trọng hơn là, hắn thật muốn giết Lý Thất Dạ, vấn đề là, trong lòng của
hắn kiêng kị Lý Thất Dạ.
Mặc dù nói, hiện tại Lý Thất Dạ chỉ có
thực lực Đồng Cân Nham Thân, nhưng hắn sáng tạo ra các loại kỳ tích, thủ đoạn thập phần tà môn, cho nên trong nội tâm Hoàng Trữ không nắm chắc,
không biết trước.
Đổi lại trước kia, Hoàng Trữ sẽ không xem Lý Thất Dạ là việc quan trọng, thậm chí sẽ không chút do dự ra tay trảm Lý Thất Dạ.
Hiện tại, nội tâm Hoàng Trữ đã do dự, Thiên Thủ Bồ Vương đã nói như thế, hắn biết đây là cơ hội tốt trảm Lý Thất Dạ, nhưng hắn lại không có lực
lượng, hắn không biết mình có thể trảm Lý Thất Dạ hay không.
Tràng diện trước mắt, Lý Thất Dạ trực tiếp tiếp nhận khiêu chiến, tất cả đều
rõ ràng, vào lúc này, Hoàng Trữ hoặc là nhận sợ, hoặc là đấu sinh tử với Lý Thất Dạ!
Nếu không nói lời nào, không có trưởng bối nào bảo
ngừng lại, trừ phi tông chủ Bình Thoa Ông với tư cách tông chủ mở miệng
quát bảo ngưng lại.
Lúc này, không ít trưởng lão và hộ pháp đều nhìn về phía Bình Thoa Ông, mà Bình Thoa Ông nhìn mọi người, nói:
- Nếu môn hạ đệ tử muốn quyết chiến, tông môn không truy xét, sinh tử tự chịu.
Bình Thoa Ông nói ra lời này, mọi người đã biết, Bình Thoa Ông không muốn ngăn cản quyết chiến.
Hoàng Trữ đang do dự, hắn lại vụng trộm nhìn Cung Thiên Nguyệt, nếu như lúc
này hắn có thể trảm Lý Thất Dạ, như vậy, từ nay về sau vô tư, nhưng vạn
nhất Lý Thất Dạ có thủ đoạn tà môn gì thì sao...
Trong khoảng thời gian ngắn, Hoàng Trữ không ngừng suy nghĩ.
- Tuy là quyết chiến công bằng, nhưng ai biết rõ ngươi sẽ có yêu thuật gì, có thủ đoạn gì.
Lúc này Chiến Hổ nói một câu với Hoàng Trữ, hắn cũng kiêng kị thủ đoạn tà môn của Lý Thất Dạ.
- Đúng vậy.
Hoàng Trữ gật đầu, lớn tiếng nói:
- Tà môn ma đạo làm người ta không phục, đệ tử Thần Huyền tông nên dùng công pháp Thần Huyền tông đánh một trận!
Nghe Hoàng Trữ nói như vậy, Thiên Thủ Bồ Vương nhíu mày.
- Như thế nào, ngươi không có dũng khí?
Lý Thất Dạ cười, nói ra:
- Đi, cho các ngươi một cơ hội, hai người các ngươi cùng lên đi, không nên nói không
có can đảm.
Lý Thất Dạ nói thế, Chiến Hổ và Hoàng Trữ nhìn nhau, nếu như bọn họ độc
đơn khai chiến với Lý Thất Dạ, nội tâm của bọn họ không có lực lượng.
Nhưng nếu hai người liên thủ, bọn họ có vài phần hi vọng.
- Chỉ dùng công pháp Thần Huyền tông đánh một trận. Hoàng Trữ không nhịn
được nói một câu, cũng hạn chế thủ đoạn tà môn của Lý Thất Dạ.
- Tốt, như ý các ngươi.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nếu là hai người các ngươi, chỉ dùng ‘ Vương Bát Quyền ’ đã đủ, một tay ‘ Vương Bát Quyền ’ cũng đủ trảm các ngươi.
- Ngươi!
Sắc mặt Hoàng Trữ khó coi tới cực điểm, Lý Thất Dạ đang xem thường trần trụi, mặt mũi của hắn không sáng sủa bao n hiêu.
Nhưng, Chiến Hổ lại giữ chặt Hoàng Trữ, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, từ từ nói:
- Lời này là ngươi nói, ngươi chỉ dùng ‘ Vương Bát Quyền ’, không dùng thứ khác.
Chiến Hổ yêu cầu không hợp thói thường như thế cũng làm các trưởng lão giật
mình, bọn họ đều nhìn nhau, cho dù bọn họ dùng Vương Bát Quyền cũng
không phát ra được bao nhiêu thực lực.
- Đúng vậy, cũng chỉ dùng ‘ Vương Bát Quyền ’.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nếu như vậy cũng không dám đánh một trận, các ngươi đã làm mất mặt toàn bộ Thần Huyền tông rồi, nên quay về ở co đầu rụt cổ đi.
Lý Thất
Dạ đáp ứng chỉ dùng Vương Bát Quyền đấu với Chiến Hổ, Hoàng Trữ, trưởng
lão, hộ pháp ở đây cũng xôn xao, bọn họ đều không dám tin vào tai mình.
Nhưng Bình Thoa Ông không nói một lời, Thiên Thủ Bồ Vương bên cạnh như có
điều suy nghĩ, Thiết Tiên Yêu Vương mặt lạnh, Thừa Sơn Nhạc Vương đang
chà sát tay vào nhau, hắn hứng thú với trận chiến này...
Nghe được Lý Thất Dạ nói thế, hai người Chiến Hổ và Hoàng Trữ nhìn nhau, cuối cùng, hai người bọn họ đều gật đầu.
- Tốt, chúng ta đánh một trận!
Cuối cùng, Chiến Hổ và Hoàng Trữ đều đáp ứng.
Đối với bọn họ mà nói, đây là cơ hội ngàn năm khó gặp, bọn họ cũng không
tin, bằng thực lực hai người bọn họ còn đánh không lại Lý Thất Dạ.
Phải biết rằng, bọn họ có được rất nhiều bảo vật, bọn họ cũng có thực lực
Chân Nhân Bảo Thân, huống chi, Lý Thất Dạ chỉ sử dụng Vương Bát Quyền
đánh với bọn họ mà thôi.
Nếu như bọn họ còn đánh không lại Lý
Thất Dạ, khi đó đúng là có quỷ, bọn họ cũng không tin trên thế giới này
có chuyện tà môn như thế.
Lý Thất Dạ chỉ có thực lực Đồng Cân Nham Thể mà thôi, chỉ sử dụng Vương Bát Quyền thì sức chiến đấu không đáng giá nhắc tới.
Hoàng Trữ và Chiến Hổ không tin như vậy không thể giết Lý Thất Dạ, bởi vì đây là chuyện không có khả năng.
Cho nên, Hoàng Trữ và Chiến Hổ đều nguyện ý buông tay đánh cược một lần,
chỉ cần trảm Lý Thất Dạ, khi đó sẽ trừ họa lớn trong lòng bọn họ.
Hoàng Trữ và Chiến Hổ đều đáp ứng một trận chiến như vậy, Thiên Thủ Bồ Vương
không tỏ thái độ gì, Thiết Tiên Yêu Vương lạnh lùng nhìn tất cả.
- Tốt, thời điểm mặt trời mọc ngày mai sẽ trảm các ngươi.
Lý Thất Dạ cười nói và quay người rời đi, hắn dẫn theo Cung Thiên Nguyệt đi ra ngoài.
- Việc này không hợp thói thường.
Sau khi Lý Thất Dạ rời khỏi, có hộ pháp cảm thấy kỳ quái.
- Chỉ dựa vào ‘ Vương Bát Quyền ’, có thể sao?
Cũng có trưởng lão cảm thấy đây là chuyện không có khả năng.
Nếu như nói, Lý Thất Dạ bằng vào thủ đoạn khác có thể trảm Chiến Hổ và
Hoàng Trữ, nhưng chỉ bằng vào Vương Bát Quyền thì không được.
Chỉ có điều, ba người bọn họ ước chiến, Thiên Thủ Bồ Vương làm sư phụ và
Thiết Tiên Yêu Vương làm phụ thân không bảo ngừng lại, mà tông chủ Bình
Thoa Ông cũng ngầm đồng ý, cho nên, các người khác không nói gì.
Chỉ có điều, nhìn thấy Lý Thất Dạ tự tin như vậy, có rất nhiều người giật mình.
- Tiểu tử này, thực sự tà môn như vậy sao?
Không ít trưởng lão và hộ pháp đều cảm thấy Lý Thất Dạ chỉ dựa vào Vương Bát
Quyền thì rất khó sống sót trong tay Hoàng Trữ và Chiến Hổ.
- Vậy thì khó nói.
Thủ tịch trưởng lão rất tin tưởng vào Lý Thất Dạ, nói:
- Tiểu tử này rất tà môn tà khí mười phần, không ai có thể so, so với
trào lên tổ phong thì việc này có khó không? Không đáng giá nhắc tới.
Thủ tịch trưởng lão nói lời này, các trường lão hộ pháp đều nhìn nhìn nhau, lời này cũng không phải không có đạo lý, Lý Thất Dạ có thể leo lên tổ
phong, đây chính là kỳ tích.