Một kiếm vô địch, tất cả mọi người Thần Huyền tông cảm giác trái tim
băng giá, đệ tử bình thường cũng tốt, trưởng lão hộ pháp cũng được, như
đám người Bình Thoa Ông, Thiên Thủ Bồ Vương, bọn họ đều khiếp sợ khó nói thành lời.
Qua thật lâu, mọi người mới hồi phục tinh thần lại,
vào lúc đó, không biết bao nhiêu người bị thanh kiếm trong tay Lý Thất
Dạ hấp dẫn.
Lúc này, trong tay Lý Thất Dạ cầm một thanh trường
kiếm, kiếm dài ba thước có thừa, thân kiếm tỏa ra hàn quang lạnh thấu
xương, nhưng trong hàn quang lại sinh ra một đám liệt diễm.
Chính một thanh kiếm như vậy, cho dù không cầm nó trong tay, bất cứ kẻ nào
cũng có thể cảm nhận được phân lượng của nó. Chỉ cần nhìn vào thì ai
cũng biết, chỉ cần cầm thanh kiếm trong tay chẳng khác gì nắm lấy ba
ngàn thế giới.
Bởi vì nắm ba ngàn thế giới trong tay, một kiếm
này có trọng lượng nặng đủ đè nát tất cả, một kiếm chém ra có thể hủy
diệt vạn đạo, một kiếm chém xuống, có thể đoạn tam sinh nhân quả...
Cho nên, có một thanh kiếm như vậy, mặc cho ai cũng biết uy lực của nó,
thậm chí có thể nói, một thanh kiếm như vậy dù không chém vào mình cũng
có cảm giác hít thở không thông, chỉ riêng thanh kiếm này, hàn quang của nó có thể phá hủy tất cả.
- Đây là kiếm gì!
Nhìn thấy
thanh kiếm trong tay Lý Thất Dạ, cho dù là người không biết hàng cũng
biết thanh kiếm này rất kinh người, nhất định sẽ có lai lịch vô địch.
Trên thực tế, trong Thần Huyền tông, người chính thức nhìn thấy thanh kiếm
này lại không nhiều, đừng nói đệ tử bình thường, cho dù là không ít hộ
pháp cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy, cũng chỉ có một ít trưởng lão,
phong chủ mới chính thức nhìn thấy thanh kiếm nầy.
Về phần đệ tử bình thường, thậm chí có người chưa từng nghe nói qua, căn bản cũng không biết lai lịch của thanh kiếm.
- Truyền thế chi kiếm!
Mặc dù có không ít đệ tử chưa từng gặp qua thanh kiếm, nhưng đệ tử lâu năm
hoặc cường giả của Thần Huyền tông đều nghe nói qua về nó.
- Truyền thế chi kiếm, Nam Loa Đạo Quân lưu lại sao?
Đệ tử bình thường nghe xong đã khiếp sợ, truyền thế chi kiếm, chỉ có Đạo Quân lưu lại binh khí mới có xưng hô như thế.
Đệ tử lớn tuổi gật đầu, bọn họ cũng ngừng thở.
Đối với bao nhiêu đệ tử mà nói, binh khí Đạo Quân là binh khí chỉ có thể
ngộ mà không thể cầu, đã là binh khí Thiên giai Thượng phẩm.
Nhưng trên đó còn có binh khí truyền thế, đó là binh khí cường đại do Đạo Quân lưu lại.
Đối với bao nhiêu đệ tử mà nói, có thể đạt được binh khí Đạo Quân đã là tam sinh hữu hạnh, mà binh khí truyền thế, không hề nghĩ nhiều, bởi vì
trong một tông môn, cho dù có được binh khí truyền thế cũng không có khả năng truyền cho đệ tử bình thường, thường thường sẽ là bảo vật trấn
phái.
Thần Huyền tông chính là như thế, truyền thế chi kiếm này
do Nam Loa Đạo Quân lưu lại, nó vẫn nằm trên Nam Loa phong, là bảo vật
trấn phái của Thần Huyền tông, cho tới nay vẫn do tông chủ chưởng quản,
nó đại biểu cho quyền uy chí thượng, tay cầm truyền thế chi kiếm, ý
nghĩa tay nắm lấy quyền hành của Thần Huyền tông.
Tại Thần Huyền
tông cũng chỉ có Bình Thoa Ông mới có thể chưởng chấp thanh truyền thế chi kiếm này, chỉ có điều, cho dù là cường đại như Bình Thoa Ông, có
thanh truyền thế chi kiếm này trong tay, hắn cũng chỉ đánh ra một kích
mà thôi.
Lý Thất Dạ có thể dễ dàng chấp chưởng truyền thế chi
kiếm như vậy, việc này có ý nghĩa thế nào? Từ đó có ý nghĩa Lý Thất Dạ
có thể chấp chưởng quyền hành Thần Huyền tông, hắn có thể nắm giữ vận
mệnh của Thần Huyền tông.
Thậm chí, thời điểm này có trưởng lão cũng phải nhìn sang Bình Thoa Ông.
Bởi vì, vào lúc đó, nếu như nói Lý Thất Dạ muốn leo lên vị trí tông chủ.
Thay thế Bình Thoa Ông, chỉ sợ, Bình Thoa Ông cũng không cách nào cự
tuyệt, hơn nữa, hắn cũng không cách nào kháng cự, bởi vì truyền thế chi
kiếm nơi tay, người có thể khống chế truyền thế chi kiếm, trước mặt Lý Thất Dạ, Bình Thoa Ông không phải là đối thủ.
Cho nên, vào lúc đó, các trưởng lão hiểu nguyên nhân đều lo lắng thay Bình Thoa Ông.
Nếu như nói, vào lúc này Lý Thất Dạ muốn làm tông chủ Thần Huyền tông, muốn thay thế Bình Thoa Ông, như vậy những người như bọn họ phải làm sao bây giờ? Bình Thoa Ông nên làm cái gì bây giờ? Là thối vị nhượng chức hay
tử thủ vị trí tông chủ?
Bình Thoa Ông cũng ngừng thở, đương
nhiên, Bình Thoa Ông cũng không lo lắng vị trí tông chủ của mình, hắn
cũng không cho rằng Lý Thất Dạ sẽ cướp vị trí tông chủ của bản thân.Đương nhiên,
nếu như Lý Thất Dạ muốn ngồi lên vị trí tông chủ Thần Huyền tông tông, Bình Thoa Ông cũng nguyện ý thoái vị nhượng hiền.
- Một thanh kiếm không tệ.
Thời điểm tất cả mọi người ngừng thở, Lý Thất Dạ rút kiếm ra và nhìn ngắm.
Keng!
Tiếng kiếm ngâm vang chấn động thiên địa, mọi người cảm thấy trái tim đang co bóp dữ dội, cũng hít thở không thông, bọn họ thẫn thờ thật lâu.
Thời điểm mọi người trong Thần Huyền tông khôi phục tinh thần, nội tâm bọn
họ lạnh buốt, vào lúc này, bọn họ hiểu, có truyền thế chi kiếm trong
tay, Lý Thất Dạ chính là vô địch, hắn tùy tiện chém ra một kiếm cũng có
thể sát thần, đồ phật.
- Còn có người nào muốn chiến một trận hay không?
Cầm theo kiếm, Lý Thất Dạ cười cười và nhìn mọi người chung quanh.
Lý Thất Dạ hỏi ra câu này, toàn trường lâm vào yên tĩnh, ngay cả tiếng kim châm rơi cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Lúc này không ai lên tiếng, bất kể là đệ tử bình thường hay trưởng lão,
phong chủ cường đại, thậm chí người xuất thân Yêu Hổ thế gia cũng im
lặng.
Chiến Hổ chết, Thiết Tiên Yêu Vương cũng chết, đối với Yêu Hổ thế gia mà nói, đây là tổn thất to lớn, không chỉ bởi vì Thiết Tiên
Yêu Vương bị giết, hạt giống như Chiến Hổ bị diệt, cho dù là trấn tộc
chí bảo Hổ Thần Đỉnh cũng bị chém thành hai khúc.
Sau trận chiến
này, đối với Yêu Hổ thế gia mà nói, tổn thất của bọn họ quá lớn, chỉ sợ
dùng thời gian vài trăm năm cũng không thể khôi phục nguyên khí, địa vị
của bọn họ trong Thần Huyền tông cũng bị trùng kích rất lớn.
Thiết Tiên Yêu Vương cường đại nhất gia tộc cũng bị Lý Thất Dạ chém giết, về
phần đệ tử khác, cường giả khác đều không phải đối thủ của Lý Thất Dạ,
nếu như lúc này có kẻ nào dám nhảy ra chỉ trích Lý Thất Dạ, đó là hành
vi tự tìm đường chết mà thôi.
Thậm chí có khả năng chọc giận Lý Thất Dạ, khi đó dẫn tới tai ương diệt môn cho Yêu Hổ thế gia.
Cho nên, mặc kệ Lý Thất Dạ giết Thiết Tiên Yêu Vương, trảm Chiến Hổ, đối
mặt với đại thù như vậy, Yêu Hổ nhất tộc đều lựa chọn trầm mặc, cũng bảo tồn một ít nguyên khí cho Yêu Hổ nhất tộc.
Về phần đệ tử khác,
không ai dám lên tiếng, đối với bao nhiêu đệ tử mà nói, Lý Thất Dạ lúc
này không tìm bọn họ đã là đại cát đại lợi, nào có người nào dám đứng ra khiêu chiến Lý Thất Dạ?
- Được rồi, hôm nay dừng ở đây.
Phát hiện không ai lên tiếng, Lý Thất Dạ cười nói.
Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, mọi người có cảm giác như được đại xá, trong
vô hình, có đệ tử cảm thấy Lý Thất Dạ còn đáng sợ hơn tông chủ Bình Thoa Ông rất nhiều.
Keng!
Thời điểm mọi người đang rời đi, một tiếng kiếm vang lên, Lý Thất Dạ tiện tay ném truyền thế chi kiếm về phía Nam Loa phong.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ làm như vậy, không biết có bao nhiêu đệ tử mở to mắt,
truyền thế chi kiếm, đối với rất nhiều người, nó là bảo vật vô giá.
Nếu như mình có được truyền thế chi kiếm, bất kể là ai cũng không giao ra,
cho dù không thể chiếm thành của mình, nhất định sẽ giữ lại làm đồ dự
bị, nhưng là Lý Thất Dạ cũng rất tùy ý ném truyền thế chi kiếm trả lại
cho Nam Loa phong, hào phóng như vậy, hùng hồn như vậy, rất nhiều người
không cách nào tưởng tượng nổi.
Nhìn thấy truyền thế chi kiếm bay trở về Nam Loa phong, cũng không biết bao nhiêu trưởng lão hộ pháp thở
ra một hơi, bọn họ cũng cũng biết Lý Thất Dạ vô tâm nhúng chàm vị trí
tông chủ.
Thời điểm mọi người khôi phục tinh thần, Lý Thất Dạ đã ngồi trên kiệu mềm, đám nhỏ Lưu thôn đã mang hắn rời đi.