Lý Thất Dạ hiện thân, trên dưới Thần Huyền tông đều ngừng thở, không ít
đệ tử nhìn lẫn nhau, còn chưa bắt đầu nhưng bọn họ cũng đã biết rõ kết
cục.
Vào lúc này, đệ tử Thần Huyền tông đều hiểu rõ, hôm nay không chảy máu người chết thì tuyệt đối không có khả năng xong việc.
Cho dù là Trương Việt cũng cười khổ, hắn biết rõ việc này sẽ kết thúc như
thế nào, Trương Việt không kêu một tiếng, hắn chậm rãi lui sang một bên.
Vào lúc này, Lưu Mộng Long cảm giác, cảm thấy đệ tử Thần Huyền
tông nhìn bọn họ với ánh mắt là lạ, giống như đang nhìn một đám người
chết, trong lòng Lưu Mộng Long không thoải mái, đặc biệt không thoải
mái.
Hắn chính là Thủ tịch hộ pháp của Tam Chân Giáo, hắn cần
người khác đáng thương hay sao? Hơn nữa, hắn quyền cao chức trọng, cũng
không cần người khác đáng thương.
Cho nên, vào lúc này, đôi mắt Lưu Mộng Long đầy phẫn nộ, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, quát to:
- Ngươi là người phương nào? Báo tên họ!
Sau khi nói ra lời này, trong lòng Lưu Mộng Long cũng không đặt Lý Thất Dạ
trong lòng, hắn cho rằng Lý Thất Dạ chỉ là đệ tử bình thường trong Thần
Huyền tông mà thôi, có thể giày vò gió lớn hay sao?
- Ngươi không phải muốn tới tìm ta sao?
Lý Thất Dạ ngồi trên kiệu mềm, hắn cười nói.
- Ngươi chính là Lý Thất Dạ!
Lưu Mộng Long ngạc nhiên, hắn cũng chưa từng gặp qua Lý Thất Dạ, chỉ nghe môn hạ nói lại mà thôi.
Trong lòng hắn lại kỳ lạ, bởi vì từ khi Lý Thất Dạ xuất hiện, hào khí của
Thần Huyền tông đã không giống, cụ thể không giống thế nào thì hắn nói
không rõ ràng, nhưng hắn có cảm giác, vào lúc này hào khí của Thần Huyền tông quá quỷ dị.
- Ta chính là Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nửa nằm trên kiệu mềm và nói.
Lưu Mộng Long nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, hắn cho rằng Lý Thất Dạ có giá đỡ quá lớn, dáng vẻ nhìn trên cao xuống, hình như hắn mới là chúa tể
của Thần Huyền tông.
Lý Thất Dạ làm ra tư thái như thế, nội tâm
Lưu Mộng Long đặc biệt khó chịu, chỉ là đệ tử bình thường của Thần Huyền tông lại dám vô lễ trước mặt hắn, nhưng hắn là nhân vật bình khởi bình
tọa với Trương Việt.
Nhưng mà, Lý Thất Dạ bày ra tư thái như vậy, các đệ tử Thần Huyền tông lại xem đó là bình thường, không có bất kỳ
người nào cảm thấy Lý Thất Dạ bày giá đỡ quá lớn, cũng không có bất kỳ
người nào cảm thấy Lý Thất Dạ làm thế là không ổn, ngược lại còn là điều đương nhiên.
- Tốt, không thể tốt hơn.
Lưu Mộng Long trầm giọng nói:
- Nếu chính ngươi lộ diện, ta cũng tiết kiệm khí lực tìm kiếm. Ngươi thức thời, hiện tại ngoan ngoãn đi theo ta.
- Đi? Đi đâu?
Lý Thất Dạ cười cười, hắn tươi cười rất đậm.
- Tam Chân Giáo!
Lưu Mộng Long lạnh lùng nói:
- Ngươi giựt giây người khác, chém giết đệ tử Tam Chân Giáo, phải cho Tam Chân Giáo một công đạo, nếu không...
Nói đến đây, ánh mắt của hắn bắn ra hàn quang.
- Nếu không thì thế nào?
Lý Thất Dạ cười cười, thần thái tự nhiên, hình như đang nói chuyện phiếm, cũng không quan tâm tới uy hiếp của Lưu Mộng Long.
- Nếu không, giết không tha!
Đôi mắt Lưu Mộng Long phát lạnh, hùng hổ dọa người, lộ ra sát cơ.
Lưu Mộng Long hung hăng càn quấy như thế, Trương Việt không nói bất cứ
lời nào, hắn còn dùng ánh mắt thương hại nhìn Lưu Mộng Long.
Đổi
lại những người khác, dám nói muốn giết đệ tử Thần Huyền tông trong Thần Huyền tông, Trương Việt với tư cách phong chủ Thúy Điểu phong, hắn
nhất định sẽ can thiệp.
Nhưng mà, hiện tại Trương Việt cũng
không muốn nói, hắn đã biết nói ra sẽ có kết cục gì, Lưu Mộng Long vẫn
chưa ý thức được mà thôi.
Lúc này không chỉ Trương Việt, cho dù là đệ tử Thần Huyền tông cũng dùng ánh mắt thương hại nhìn Lưu Mộng Long.
- Nhìn cái gì, có cái gì đẹp mắt!
Bị người Thần Huyền tông dùng ánh mắt thương hại nhìn mình, trong nội tâm
Lưu Mộng Long đặc biệt khó chịu, đặc biệt không có tư vị, rốt cục hắn
không nhịn được đã nổi giận.
Hắn là Thủ tịch hộ pháp của Tam Chân Giáo, từ lúc nào bị người ta thương hại như thế? Huống chi đây là đệ tử Thần Huyền tông, cảm giác như vậy đã làm cho Lưu Mộng Long phát điên.
- Đi Tam Chân Giáo các ngươi nha, cũng không phải không được.
Lý Thất Dạ nửa nằm trên kiệu, lười biếng nói:
- Nhưng không biết Tam Chân Giáo các ngươi đã chuẩn bị tốt chưa.
- Chuẩn bị cái gì?
Nghe Lý Thất Dạ hỏi như vậy, Lưu Mộng Long cũng ngạc nhiên.
Lý Thất Dạ lúc này ung dung nói:
- Chuẩn bị bị diệt môn nha, nếu ta đi Tam Chân Giáo các ngươi, nhất định
là máu chảy thành sông, thi cốt như núi, từ nay về sau, Tam Chân Giáo sẽ xóa tên khỏi Bắc Tây Hoàng.
Hắn vừa nói ra lời này, không nói
Lưu Mộng Long, cho dù là Giao trưởng lão và cường giả Tam Chân Giáo ở
dưới núi cũng giận dữ, bọn họ đều nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ đang khiêu khích Tam Chân Giáo, là trần trụi vu oan Tam Chân Giáo bọn họ.
- Khẩu khí thật lớn!
Lưu Mộng Long phục hồi tinh thần lại, hắn giận quá mà cười, sau đó hét lớn:
- Diệt ta Tam Chân Giáo? Chỉ bằng ngươi?
- Chỉ là một Tam Chân Giáo mà thôi.
Lý Thất Dạ phất tay, hoàn toàn không thèm để ý, nói ra:
- Tiểu môn tiểu phái, tiện tay diệt đi là được.
Lý Thất Dạ hung hăng càn quấy như thế, lập tức dẫn tới Lưu Mộng Long
cùng Giao trưởng lão ngoài núi giận tím mặt, đôi mắt bọn họ phun ra lửa, muốn chém giết Lý Thất Dạ.
Tam Chân Giáo bọn họ chính là một
trong các đại giáo ở Bắc Tây Hoàng, thực lực cường hãn, hôm nay Lý Thất
Dạ nhục nhã bọn họ chỉ là tiểu môn tiểu phái, tiện tay diệt đi, Tam Chân Giáo bọn họ không nuốt tổi cục tức này.
Về phần đệ tử Thần Huyền tông, tất cả mọi người nhìn nhau, cũng không có đệ tử nào cho rằng Lý
Thất Dạ khẩu xuất cuồng ngôn, sẽ cho rằng Lý Thất Dạ hung hăng càn
quấy.
Lời nói bá đạo như
vậy do Lý Thất Dạ nói ra là chuyện đương nhiên, mọi người cũng tin tưởng không nghi ngờ.
- Tốt!
Lưu Mộng Long giận quá mà cười, hắn quát to:
- Tốt, tốt, tốt, không hổ là đệ tử Thần Huyền tông dạy dỗ ra, giọng điệu
cũng không phải chuyện đùa, ngày hôm nay ta sẽ thay trưởng bối của ngươi giáo huấn ngươi!
- Giáo huấn ta?
Lý Thất Dạ bật cười, hắn từ từ nói:
- Chỉ sợ ngươi không có nghe hiểu ta bảo những tên đệ tử kia trở về
truyền lời, ta gặp lại người Tam Chân Giáo các ngươi, giết không tha!
Hôm nay, các ngươi đừng mơ tưởng còn sống trở về.
Thời điểm này
Lý Thất Dạ cười càng đậm, không biết vì cái gì, rất nhiều đệ tử Thần
Huyền tông rùng mình lạnh buốt, hiện tại, nụ cười của Lý Thất Dạ biến
thành đáng sợ.
Đám người Trương Việt cười khổ, bọn họ đã sớm biết rõ kết cục của Lưu Mộng Long là như thế nào, thời điểm Lý Thất Dạ chính miệng nói ra lại không giống, chẳng khác gì hắn đang nói sự thật chắc
chắn.
- Không biết sống chết, ngày hôm nay, ta sẽ chặt đứt tay chân của ngươi.
Lưu Mộng Long giận quá hóa cười, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, hắn bước một bước về phía Thúy Điểu phong.
- Phanh!
Một tiếng nổ rung chuyển thiên địa vang lên, Lưu Mộng Long bước vào trong
Thúy Điểu phong, cho dù hắn đứng cách Lý Thất Dạ rất xa, chỉ thấy Lưu
Mộng Long mở bàn tay bắt lấy Lý Thất Dạ.
Thời điểm bàn tay của
Lưu Mộng Long mở ra, phong vân lui tán, năm ngón tay như núi bao phủ
thiên địa, phía dưới năm ngón tay này, ngọn núi Lý Thất Dạ đang đứng lại biến thành nhỏ bé.
Bàn tay chụp tới, năm ngón tay của Lưu Mộng
Long mang theo lực lượng đáng sợ trấn áp xuống, làm cho người ta không
thể nhúc nhích, chẳng khác gì có ngọn núi lớn đang đè xuống thân thể.
Dù sao Lưu Mộng Long cũng là cường giả Âm Dương Tinh Thể, thực lực cường đại, thực sự không phải hư danh nói chơi.
Nhưng đối mặt với bàn tay của Lưu Mộng Long đánh xuống,, Lý Thất Dạ không
quan tâm, hắn điểm ngón tay vào hư không, ngay sau đó một đạo tàn ảnh
xuất hiện.
Tàn ảnh xẹt qua, tiếng kiếm minh vang vọng thiên địa,
tiếng kiếm minh tới từ Nam Loa phong. Thời điểm tiếng kiếm minh vừa vang lên, một đạo kiếm quang bay ra khỏi Nam Loa phong.
- Đến!
Một đạo kiếm quang bắn ra, trên dưới Thần Huyền tông đều rung động, bọn họ
mở to mắt muốn nhìn rõ kiếm quang trong Nam Loa phong.
Kiếm quang của Nam Loa phong bắn tới quá nhanh, cho dù trưởng lão Thần Huyền tông
mở to mắt quan sát cũng không nhìn rõ bóng kiếm.
Kiếm quang lóe lên, máu tươi bắn tung tóe, lúc này, Lưu Mộng Long kêu la thảm thiết.
Cánh tay phải của Lưu Mộng Long bị chém đứt, Lưu Mộng Long đau đớn tới mức sắc mặt trắng bệch.
Lưu Mộng Long hoảng sợ lui về phía sau, hắn không ngừng quan sát chung quanh.
- Là ai đâm sau lưng ta!
Lưu Mộng Long bị một đạo kiếm quang chặt đứt cánh tay, hắn khiếp sợ không dám tiến lên phía trước
Hắn cho rằng có người đánh lén hắn, cho nên hắn mới bị kiếm quang chém đứt chút cánh tay.
- Chút thực lực ấy cũng dám dõng dạc.
Thời điểm Lưu Mộng Long hét lớn, Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
- Chặt tay chó của ngươi còn cần người khác đánh lén sao? Ta chỉ cần động ngón tay là đủ rồi.
- Ngươi!
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Lưu Mộng Long giận tới cực điểm, hắn suýt nữa đã phun máu tươi.
Vào lúc này, Lưu Mộng Long không tin Lý Thất Dạ động ngón tay lại có thể
dùng kiếm quang chém cánh tay của hắn, trên thực tế, Giao trưởng lão và
một đám cường giả Tam Chân Giáo dưới chân núi cũng không tin tưởng, bọn
họ đều mở to mắt nhìn quanh.
- Tốt, bổn tọa cũng muốn xem.
Lưu Mộng Long không tin tà, hắn là Thủ tịch hộ pháp của Tam Chân Giáo, có
được thực lực Âm Dương Tinh Thể, chỉ là một đệ tử bình thường của Thần
Huyền tông làm sao có thể chém hắn? Chẳng khác gì người điên nói nhảm.
- Oanh!
Tiếng nổ vang lên, chỉ thấy Lưu Mộng Long vận dụng một cái bồn, ngay sau đó có sóng nước ngập trời tuôn ra từ miệng bồn.